Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1000 - Cổ phần chuyển cho Miêu Miêu 1



Đây là lần đầu tiên hai người Mã Lỗi và Giang Trường Phụng cùng nhau mang theo đứa nhỏ chơi. tiếng hoan hô của trẻ con khiến bọn họ đều yên tâm bỏ xuống những việc phải gánh vác mà thoải mái nở nụ cười.Cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được hạnh phúc vui sướng của một gia đình ba người. Mã Lỗi nhìn Giang Trường Phụng ôm Giang Miên Miên cười xán lạn, trong lòng chua xót.Nếu bọn họ cũng có một bé gái, có phải sẽ lớn lên đáng yêu, ngoan ngoãn giống nhau Miên Miên không. Bọn họ cũng sẽ không thay đổi thành tình trạng bây giờ. Trong khoảng thời gian này, ông ấy nhìn mỗi ngày Giang Trường Phụng đều rầu rĩ không vui. Trong lòng ông ấy cũng không chịu nổi.Lúc ba người chơi ở công viên nước, những paparazzi vừa phỏng vấn xong còn đi theo phía sau. Có một chút cơ hội liền giơ lên camera, răng rắc răng rắc chiếu cái không ngừng.Buổi trưa ở công viên nước chơi một hồi, gương mặt tươi cười của Mã Lỗi và Giang Trường Phụng không đè ép xuống được.Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, quan hệ giữa Mã Lỗi và Giang Miên Miên được kéo gần lại rất nhiều.Giang Miên Miên kéo cánh tay cô út của cô, cùng Mã Lỗi sóng vai đi tới.“Miên Miên, giờ cũng không còn sớm, cơm nước xong cháu cũng đừng đến chỗ cậu Phương của cháu nữa. Nhà dượng út cũng ở gần đây, cháu đến nhà của dượng út ở đi.” Mã Lỗi cười mời nói.Giang Miên Miên không sốt ruột trả lời, mà nhìn cô út của cô.“Thôi bỏ đi. Buổi sáng lúc tôi đón Miên Miên đã cùng ngài Phương nói rồi.” Giang Trường Phụng từ chối.Thật ra cô ấy cũng luyến tiếc Giang Miên Miên. Thấy cô phải về đất liền, thời gian hai cô cháu ở bên nhau không còn mấy. Cô ấy cũng muốn ở cạnh Miên Miên nhiều hơn.Nhưng cô ấy vừa nhớ tới những chuyện quan trọng trong nhà. Cô ấy đành nhịn đau từ chối lời đề nghị của anh ta."Dạ, dượng út. Cô út nói đúng ạ. Cháu đã nói với cậu Phương rồi." Giang Miên Miên gật đầu phụ họa nàng cô út nói.“Được. Vậy chúng ta ăn cơm chiều xong. Dượng út đưa cháu về.” Mã Lỗi xem Giang Trường Phụng không đồng ý, cũng không có nói cái gì nữa.Hôm nay anh ta đã thực thỏa mãn. Anh ta đã thật lâu không có tạo nên không gian ấm áp hạnh phúc khi ở cùng Giang Trường Phụng.Mã Lỗi dẫn Giang Miên Miên đến một nhà hàng tương đối xa hoa. Họ ăn cơm nước xong, anh ta lái xe đưa cô về.Giang Miên Miên vừa rời đi. Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ,không khí ấm áp hạnh phúc vừa rồi trong tích tắc đông cứng lại.Mã Lỗi lái xe, nhiều lần quay đầu muốn nói gì đó với Giang Trường Phụng, nhưng Giang Trường Phụng luôn quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.Mã Lỗi biết, cô ấy đây là không muốn nhiều lời với mình. Trong lòng anh ta yên lặng thở dài, không có nói thêm lời nói nào nữa.Buổi tối về nhà, hai người rửa mặt rồi nằm trên giường. Giang Trường Phụng đột nhiên nói: “Mã Lỗi, tôi muốn đưa Miên Miên 5% cổ phần trên danh nghĩa của tôi."Thật ra nếu có thể thì Giang Trường Phụng muốn chuyển cho cháu gái nhỏ của mình tất cả cổ phiếu mà cô ấy sở hữu, nhưng cô ấy hiểu Mã Lỗi. Nếu cô ấy nói cho nhiều, anh ta khẳng định sẽ không đồng ý.Mã Lỗi nghe vậy. Trong lòng anh ta không vui, cổ phần trong tay của vợ mình và nhân thủ trong tay nhà mẹ đẻ của vợ cũng không phải chỉ là nhỏ tí tẹo.Tuy rằng trong lòng anh ta không vui, nhưng anh ta cũng không từ chối liền. Quan hệ hai người hiện tại mới dịu một chút. Anh ta không muốn vì chuyện này mà ngã chân tại chỗ.Anh ta cười cười, nhìn Giang Trường Phụng ôn thanh khuyên nhủ: “Trường Phụng, sao lại muốn chuyển cổ phần cho Miên Miên? Đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, em đưa cổ phần cho con bé thì nó cũng không dùng được. Thật ra anh cảm thấy nên mua xe hoặc nhà ở hoặc tiền cho đứa nhỏ. Cái này càng hữu dụng hơn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận