Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 521. Kí chủ thật nhỏ mọn

Điểm trí lực này của cô phải dùng một cách trân trọng, cũng không thể có bao nhiêu dùng bấy nhiêu như lúc trước.
Hơn nữa cô vẫn còn nhớ lần trước khi mình không để dành điểm trí lực, bảo hệ thống trả trước một chút điểm trí lực hỗ trợ nó cũng không đồng ý.
Cho nên phải để dành nhiều một chút, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Hệ thống chưa từ bỏ ý định tiếp tục dụ dỗ: “Kí chủ, thí nghiệm là tiêu chuẩn duy nhất để nghiệm chứng chân lý, chỉ khi làm thí nghiệm mới có thể hiểu một cách thấu đáo và nắm vững lý luận tương quan. Kí chủ, cô thực sự không cân nhắc sao?”
Giang Miên Miên hạ giọng kiên quyết: “Đúng, không cân nhắc.”
Hừ, hệ thống lòng dạ đen tối đừng hòng lấy đi một điểm trí lực nào của cô.
Hệ thống: “Được rồi.”
Kí chủ thật là nhỏ mọn, nhưng nó sẽ không từ bỏ đâu.
Có điều cô nói cũng là thật, bây giờ mỗi ngày cô đều duy trì thời gian học tập trong không gian hệ thống là năm giờ đồng hồ trở lên, đổi thành thời gian hiện thực chính là mười lăm giờ.
Cộng thêm thời gian học tập trên thực tế.
Còn có hai ngày nữa là phải đi học, Giang Miên Miên ngủ dậy liền bắt đầu thu dọn cặp sách, bài tập nghỉ hè và những thứ cần dùng khi đi học của mình.
Tô Uyển Ngọc đi tới hỏi: “Con gái, con xem xem con còn thiếu thứ gì cần cho việc học, lát nữa mẹ sẽ dẫn con đi cung tiêu xã để mua. Khi con khai giảng thì sẽ lên cấp hai, không giống với học sinh tiểu học nữa.”
“Vâng con biết rồi. Mẹ, con không thiếu gì cả, không có gì cần phải mua.” Cặp sách và những văn phòng phẩm của Giang Miên Miên đều được mua từ học kỳ trước, cô vẫn chưa dùng đến lắm. Cô cũng không phải trẻ con thật sự, mỗi một lần khai giảng lại muốn mua văn phòng phẩm một lần.
Tuy rằng Giang Miên Miên không phải trẻ con thật sự, nhưng hai người anh của cô thì vẫn là trẻ con thật sự. Bây giờ đã sắp đến khai giảng rồi.
Một ngày trước khi khai giảng, Chí Văn Chí Võ quấn quýt với bà cụ, để bà cụ dẫn hai đứa nó đến cung tiêu xã mua đồ dùng học tập mới.
Gần đây bà cụ có tiền, tâm trạng cũng tốt lên, liền chiều ý hai cháu trai đưa bọn chúng đi mua đồ.
Chí Văn Chí Võ ôm cặp sách và đồ dùng học tập mới mua cùng với nước ngọt để lạnh, một trái một phải đi bên cạnh bà cụ.
“Bà nội, chúng ta đang đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về nhà?” Chí Văn đi theo Trương Quế Hoa vào một con ngõ, có chút nghi hoặc hỏi.
“Đến nhà bác cả của cháu thăm em gái cháu một chút. Đường đến nhà bác cả cháu mà cháu cũng không nhận ra.” Trương Quế Hoa vừa nói vừa gõ nhẹ lên trán Chí Văn một cái.
“A, đi nhà bác cả ạ? Ha ha, bà nội, bà cũng không thể trách cháu, đường ngõ trong trấn này đều tương tự nhau, cháu cũng chỉ đến một lần, sao có thể nhớ được? Nếu sau này bà thường xuyên dẫn chúng cháu đến chơi thì không phải chúng cháu sẽ biết sao?” Chí Văn cười hì hì đáp.
Rất nhanh ba bà cháu đã đến nhà Giang Trường Hải. Cửa lớn không khóa, bọn họ trực tiếp đi vào.
“Miên Miên, em ở đâu vậy? Anh hai đến thăm em này.” Còn chưa vào đến nhà, Chí Văn đã gọi to lên.
Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên ở trong phòng nghe thấy giọng nói của Chí Võ đều kinh ngạc đi ra.
Tô Uyển Ngọc thấy ba bà cháu đến, vội vàng nhiệt tình ra đón: “Mẹ, sao mẹ đến mà không nói trước một tiếng? Con đi đón mẹ không phải tốt hơn sao?”
“Bà nội, anh cả, anh hai.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn chào hỏi bọn họ.
“Mẹ có thể chạy có thể đi, cần gì các con đón. Miên Miên, cháu gái ngoan, bà mua nước ngọt cho cháu này, vẫn còn lạnh đấy, mau uống đi.” Trương Quế Hoa dịu dàng đưa nước ngọt cho Giang Miên Miên.
“Cảm ơn bà nội, cháu thích uống loại nước ngọt này nhất đấy.” Giang Miên Miên nhận lấy nước ngọt, đỡ bà cụ vào nhà.
Trương Quế Hoa vào nhà, nhìn thấy bên trong còn có hai đứa trẻ lạ mặt: “Hai đứa trẻ này là ai vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận