Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 709 - Tiếc là không thể khoe ra



Giang Miên Miên bị cha mẹ hôn đến nước miếng dính khắp mặt cũng không chê phiền lấy áo lau qua, sau đó lấy tiền thưởng mà ông Úc đưa cho cô từ trong cặp sách ra."Cha, mẹ, hai người nhìn xem, đây là tiền thưởng mà quốc gia cho con, hai ngàn đồng đấy ạ."Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc là hai kẻ mê tiền, lúc này lại không thèm quan tâm chút nào tới tiền thưởng, hai người nhìn hình chụp chung và bức tranh chữ do chính tay Thủ tướng viết mà yêu thích không rời tay."Con gái, nhà chúng ta phải trân trọng cất kĩ tấm hình này, sau này có thể trở thành vật gia bảo của nhà mình đấy, đáng tiếc, món đồ tốt như vậy, không thể đưa cho người khác xem, chỉ có thể cất ở trong nhà tự mình xem." Vẻ mặt Tô Uyển Ngọc tràn đầy tiếc nuối nói."Đúng, đúng, con gái, mẹ con nói đúng đó, mấy món đồ này chúng ta phải giữ gìn kĩ càng, vì sự an toàn của con, không thể để người khác nhìn thấy được." Giang Trường Hải dần hoàn hồn sau trận kích động vừa nãy, bắt đầu suy nghĩ cho sự an toàn của con gái.Lần này Giang Miên Miên có thể gặp được Thủ tướng là vì cô đã nghiên cứu ra pin điện và ti vi màu.Nhưng vì sự an toàn tính mạng của cô, hai chuyện này hai người họ phải giữ bí mật, không thể để người ngoài biết được.Nếu để người khác nhìn thấy hình chụp chung của con gái ông và Thủ tướng vậy thì chắc chắn khó lòng giải thích rõ rồiHình chụp không thể lộ ra ngoài, nhưng Thủ tướng tự tay viết chữ thì vẫn có thể cho người khác nhìn thấy được.Giang Trường Hải cẩn thận gấp bức tranh chữ của Thủ tướng lại rồi treo lên giữa phòng, đảm bảo người khác vừa vào phòng có thể nhìn thấy ngay.Treo xong, ông còn thành tâm vái một cái, nếu không phải nhà mình không có nhang khói, Giang Trường Hải còn muốn bày thêm hai nải chuối để biểu thị lòng thành kính của mình rồi."Vợ à, đi thay quần áo đi, chúng ta đưa con gái đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa, ăn mừng tử tế chuyện vui lớn của nhà chúng ta hôm nay mới được." Giang Trường Hải mặt đầy phấn khởi nói."Được ạ." Tô Uyển Ngọc vui vẻ quay về phòng thay đồ.Một nhà ba người nắm tay nhau đi đến tiệm cơm Quốc Doanh.Nhóm người bên chỗ thím Lý đang ngồi nói chuyện dưới tán cây, nhìn thấy một nhà ba người nhà họ đến liền cười tươi rói bước ra, nghi ngờ hỏi: "Trường Hải, tiểu Tô, vui vẻ như vậy là vì ở Hải Thành chơi vui quá hả?""Vâng, thím Lý, Hải Thành đúng là xứng danh thành phố lớn, đồ đạc ở đó đều rẻ hơn so với chỗ của chúng ta, lại có nhiều chỗ chơi, khắp đường phố đều là xe hơi, còn nhiều hơn cả xe đạp ở chỗ chúng ta nữa." Giang Trường Hải vừa cười vừa khoa trương nói."Thật ư? Hải Thành phồn hoa như vậy ư?" Thím Lý chưa từng đến Hải Thành, bà ấy nghe Giang Trường Hải nói vậy là tin luôn."Còn không phải sao, người ở Hải Thành bên đó vừa có tiền lại vừa đông, buôn bán cũng vô cùng tấp nập nữa kìa." Giang Trường Hải cố ý nói đến chuyện này là vì muốn con đường buôn bán của vợ mình sau này sẽ trở nên bằng phẳng hơn.Quả nhiên Giang Trường Hải vừa nói xong, hàng xóm xung quanh đều kéo nhau đến hỏi: "tiểu Giang, vừa nãy chú nói là ở Hải Thành buôn bán rất nhiều thứ phải không? Ở đó không ai bắt hả?""Ôi, mấy thím mấy chị à, bây giờ là thời buổi nào rồi, người ta ở Hải Thành bên kia sớm đã mua bán công khai rồi, không ai bắt cả, mọi người cứ yên tâm đi."Giang Trường Hải dùng giọng điệu và lời lẽ đáng tin để trấn an tâm lí của mấy người hàng xóm để sau này bọn họ có thể can đảm đến mua đồ của nhà mình, giúp nhà mình quảng bá một chút."Thật vậy hả?" Mấy người hàng xóm vẫn chưa yên tâm hẳn."Tất nhiên là thật rồi!"Giang Trường Hải gật đầu tiêm thêm mũi an thần cho họ: "Thời thế trong thành phố lớn sớm đã thay đổi rồi, có điều chỗ chúng ta ở khá xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chỗ chúng ta chắc chắn cũng sẽ thay đổi theo thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận