Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 300. Thống nhất giữa các bà mẹ

Hiện giờ đúng lúc bà cụ hỏi, ông cũng không cần tìm cơ hội nữa, dứt khoát nói ra theo lời bà luôn.
Trương Quế Hoa nghe xong lời này, sắc mặt càng đen hơn.
Bà ta chỉ thẳng vào mũi Giang Trường Hải quát to: “Giang Trường Hải, có phải cánh con cứng cáp rồi không? Có bản lĩnh rồi? Nhà họ Giang chúng ta không chứa nổi con nữa? Mẹ nói cho con biết, không được, mẹ không đồng ý chuyện này, các con dừng lại về nhà ăn cơm cho mẹ, đừng có làm trò như mấy con thiêu thân.”
“Ôi mẹ, mẹ đừng nóng giận chứ. Ăn ở đâu mà không phải ăn. Chúng con ăn ở kí túc thì ở nhà sẽ không cần chuẩn bị cơm cho chúng con nữa. Mẹ cũng nhàn nhã hơn mà.” Giang Trường Hải tỏ vẻ nghiêm túc, còn vỗ vỗ cho bà cụ.
Trương Quế Hoa hất tay của Giang Trường Hải ra, lạnh mặt thái độ vô cùng kiên quyết: “Không được, ở nhà có cơm có thức ăn, sao phải ra bên ngoài ăn?”
Ăn cơm ở nhà, cứ cách vài ngày thằng cả sẽ mua chút thịt cá về cải thiện bữa ăn.
Nếu để nhà thằng cả ra ngoài ăn, mặc dù tiết kiệm được chút lương thực nhưng sau này thằng cả sẽ còn mua đồ ăn về sao?
Bên nào thiệt bên nào lợi, Trương Quế Hoa vẫn còn phân biệt được.
“Đúng vậy đấy anh cả. Đến tối anh chị cứ quay về nhà ăn cơm đi. Ở nhà cái gì cũng có, sao phải tốn tiền vô ích. Nấu cơm ở bên ngoài, ai không biết còn tưởng nhà anh với chúng ta có mâu thuẫn gì cơ.” Tôn Lệ Hà cũng khó chịu khuyên.
Bà ta suy nghĩ giống như Trương Quế Hoa.
Từ khi Giang Trường Hải có tiền, cứ bốn năm này bọn họ lại được ăn một bữa thịt. Nếu như chi thứ nhất không về nhà ăn cơm thì sau này bọn họ còn chiếm được lợi nữa sao?
Giang Trường Hải sao có thể không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, ông mặc kệ Tôn Lệ Hà, trực tiếp nói với bà cụ: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận. Như vậy đi, tuy rằng chúng con không về nhà ăn cơm, nhưng tiền thịt của mẹ và cha con mỗi tháng con sẽ lo hết.”
“Sau này mỗi tháng con sẽ cho cha mẹ năm đồng tiền lương, coi như con biếu mẹ và cha con. Cha mẹ muốn ăn gì thì cứ mua đó.”
Giang Trường Hải vừa nói vừa lấy trong túi ra năm đồng tiền đưa cho Trương Quế Hoa: “Mẹ, năm đồng này là con đưa trước tháng này cho mẹ.”
Trương Quế Hoa kinh ngạc vui mừng nhận lấy, bà ta vốn định nghĩ cách tìm cơ hội để thằng cả đưa tiền lương mỗi tháng cho mình giữ.
Nhưng thằng cả từ nhỏ đã có chính kiến, phải cứng rắn thì mới khiến ông giao tiền lương cho bà ta, vì vậy...
Hơn nữa trước kia cũng đã bàn trước, đến cuối năm sẽ chia tiền theo công điểm.
Tiền lương hiện giờ của thằng cả chắc chắn là nhiều hơn thằng hai thằng ba. Nếu để ông giao hết tiền lương ra thì cũng không quá công bằng với cả nhà thằng cả.
Mặc dù trong lòng Trương Quế Hoa nghĩ như vậy, cũng nhìn rõ mọi chuyện. Nhưng những lời nói ra, những việc làm ra lại hoàn toàn khác.
Dù sao con người vẫn luôn không biết thỏa mãn, được voi lại đòi tiên.
Trương Quế Hoa cầm năm đồng trong tay vẫn chưa hài lòng: “Thằng cả, tiền lương mỗi tháng của con là hai mươi đồng, sao chỉ cho mẹ có một chút như vậy? Con lấy thêm mười đồng ra để ở chỗ mẹ, mẹ giữ cho con, tránh để con tiêu xài lung tung hoang phí.”
Giang Miên Miên nghe lí do thoái thác quen thuộc này, thầm nghĩ đúng là câu từ mà các bà mẹ trên cả nước đã thống nhất.
Trước đây, tiền cô bán dưa cũng phải cho mẹ “bảo quản”.
Giang Trường Hải mặt không đổi sắc: “Mẹ, con đã lớn thế này rồi, con có thể tự giữ tiền. Hơn nữa bây giờ con còn có vợ, có con gái, con còn phải nuôi gia đình. Năm đồng này mẹ cũng không cần giữ thay con, đây là tiền con biếu cha mẹ, mẹ và cha muốn mua gì thì cứ mua đó, đến cuối năm chúng con ăn cơm thiếu công điểm con cũng sẽ bù vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận