Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1006 - Căn hộ nhỏ ba tầng



Úc Thừa thấy bộ dáng thở hổn hển của cô, giải thích: “Miên Miên, không phải là anh không nói, chỉ là anh cảm thấy nếu như cô út của em không nói cho em biết thì nhất định là bản thân cô ấy đã có cân nhắc rồi, anh tôn trọng lựa chọn của cô ấy, dù sao thì cũng là chuyện nhà của cô ấy.”Giang Miên Miên vừa nghe vậy, cũng đã nghĩ thông suốt, đúng rồi, hôm nay khi cô út bảo cô ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cũng không đề cập những chuyện này với cô.Sau khi nghĩ thông suốt, cô cũng bình tĩnh lại, biết mình vừa rồi giận cá chém thớt là không đúng, cô lập tức ngoan ngoãn nói xin lỗi với Úc Thừa.“Anh Úc, xin lỗi, mới vừa rồi em quá tức giận, em không nên giận cá chém thớt với anh.”“Không sao đâu, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là em phải ghi nhớ, sau này nếu gặp phải chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh, không thể động chút là để lửa giậm làm lu mờ đầu óc.” Úc Thừa nhân cơ hội giáo dục.“Dạ em biết rồi, anh Úc, em rất đau lòng cho cô út của em, tên tra nam Mã Lỗi này, vô cùng bại hoại, dượng ấy thật sự rất quá đáng.” Giang Miên Miên vừa nghĩ tới cô út dịu dàng như vậy mà lại bị tra nam này phụ lòng nhiều năm như thế, cô tức giận đến vành mắt cũng đỏ lên.Bây giờ cô chỉ hận không thể lập tức gọi điện thoại cho cô út, nói cô ấy nhanh chóng ly hôn với tên tra nam kia đi.Dĩ nhiên, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ lúc bực bội, cô cũng biết chuyện tình cảm thì người ngoài không quản được, cô út của cô nhịn nhục nhiều năm như thế, chắc chắn là đã có cách, nhưng cô thật sự quá tức giận.Úc Thừa thấy cô tức giận đến nỗi cơ thể nhỏ bé cũng run lên, cậu đưa tay vỗ vỗ vai cô an ủi: “Được rồi, cừu nhỏ, đừng tức giận hại thân, nếu cô út không muốn để em biết chuyện này thì lần sau gặp được cô ấy, cũng không cần nhắc tới chuyện này.”“Dạ em biết rồi, anh Úc, bây giờ chuyện em có thể làm chính là nhân lúc còn ở Hương Thành thì ở bên cạnh cô út em nhiều chút, làm cho cô vui vẻ lên chút, em có thể cảm giác được, khi cô út ở bên cạnh em thì rất vui.” Giang Miên Miên vô cùng hiểu chuyện nói.“Ừ, nhiều năm như vậy cô út một mình ở Hương Thành, chắc chắn là rất cô đơn, em vẫn nên ở cùng cô ấy nhiều vào, chỉ là chúng ta phải ăn cơm trước, cơm nước xong thì em gọi điện thoại cho cô út em, trò chuyện nhiều một chút với cô ấy.” Úc Thừa dỗ Giang Miên Miên như dỗ trẻ con.“Dạ, được, ăn cơm trước.”Chờ ăn cơm xong, Giang Miên Miên khẩn cấp chạy về phòng của mình, cầm điện thoại lên lập tức bấm gọi cho cô út của cô.“Alo, cô út, cháu mới ăn cơm xong, cô đang làm gì thế ạ?” Giang Miên Miên làm dáng vẻ giả vờ như không biết, giọng điệu nhanh nhẹn hỏi.Giang Trường Phụng đang ngồi ngẩn người ở trong cái phòng khách lớn như vậy, lúc này nhận được điện thoại của cô cháu gái nhỏ, toàn thân mới có tinh thần lên.“Cô đang xem ti vi, sao lại gọi điện cho cô thế?” Giọng điệu Giang Trường Phụng dịu dàng nói.“Đang xem tivi ạ, cô út, hai ngày nay cậu Phương phải tăng ca, anh Úc cũng có việc bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, một mình cháu ở nhà không có chuyện gì làm, cháu muốn đến ở với cô, có được không ạ?” Giang Miên Miên vừa thân mật vừa tự nhiên hỏi.“Tới ở với cô, được chứ, Miên Miên, vậy cháu thu dọn chút đồ đi, ngày mai cô út sẽ qua đón cháu.” Giang Trường Phụng vừa nghe được cô cháu gái nhỏ muốn qua ở cùng mình thì vui mừng không thôi.“Dạ, được ạ, vậy cô út ngày mai cháu ở nhà chờ cô.” Giang Miên Miên thấy cô út cô vui vẻ thì cô cũng vui vẻ theo.Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Giang Trường Phụng đã được tài xế đưa đến cửa nhà họ Phương.Giang Miên Miên đeo cái cặp sách nhỏ, đi theo cô út cô lên xe, đi tới cửa căn hộ nhỏ ba tầng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận