Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 378. Giang Miên Miên chăm chỉ cần cù

Trên đường đi hai phóng viên nhìn thấy xung quanh đều là những căn nhà bằng đất, biết ngay điều kiện sống ở đây gian khổ nhường nào.
Ông ta nhìn những thôn dân đi theo phía sau, ăn mặc cũng không phải rất tốt, quần áo ít nhiều cũng có hai chỗ chắp vá.
Do người trong thôn quanh năm phải xuống ruộng làm nông, ai ai cũng phơi nắng đen thui, nhưng nụ cười của họ lại nhiệt tình và rạng rỡ, cả chặn đường đều chỉ đi theo xem náo nhiệt, không oán trách họ bất kì chuyện gì.
Họ đều cảm thấy những thôn dân này rất chất phác.
Cả đám người rất nhanh đã đến nhà họ Giang, khi họ nhìn thấy ngôi nhà ở quê nhà Giang Miên Miên cũng lụp xụp, thợ quay phim Ngô giơ máy ảnh trên tay lên chụp tận mấy tấm.
Lúc bọn họ vừa vào thôn thì đã có người chạy đến báo tin, người nhà họ Giang lúc này đều đã mặc bộ quần áo tươm tất nhất của mình, nét mặt tươi tắn bước ra.
Giang Trường Hải bước lên trước một bước, giới thiệu cho họ nói: “Phóng viên Triệu, thợ quay phim Ngô, đây là cha mẹ của tôi.”
“Hai vị đồng chí, chào mọi người.” Hai phóng viên gật đầu chào hỏi.
“Ơ, chào hai người, chào hai người.” Hai vợ chồng có chút hoảng loạn nói.
Thì ra người trong thành phố là thế này à, thật là vừa cao vừa to lại trắng trẻo, nói chuyện còn rất dịu dàng.
Phóng viên Triệu nhìn quanh sân nhà, thấy dân làng vây quanh trong ba lớp ngoài ba lớp, trong lòng thầm nghĩ đúng lúc bản thân không cần tìm đến từng nhà để phỏng vấn rồi.
Ông ta nhìn mọi người nói: “Các bà con thân mến, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu phỏng vấn nhé.”
Phóng viên Triệu thấy mình vừa dứt lời, những người trong sân đều rất căng thẳng nhìn mình, vội vàng lên tiếng an ủi: “Bà con không cần căng thẳng, chúng ta cứ như trò chuyện tán gẫu, nói về việc lúc nhỏ của đồng chí Giang Miên Miên là được.”
Phóng viên Triệu nói rồi liền lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép lại.
“Ơ, ơ, được.”
Trương Quế Hoa mở miệng giành trước: “Hai vị đồng chí phóng viên, cháu gái này của tôi từ nhỏ đã hiểu chuyện, còn đặc biệt thích học, người trong thôn không ai không yêu quý nó.”
“Đúng, Miên Miên đứa trẻ này từ nhỏ đã nghe lời, cũng chịu ngồi im, là người có thể học hành được.” Giang Đại Sơn cũng gật đầu nói.
Những người khác trong nhà họ Giang cũng đều khen ngợi Giang Miên Miên, ngay cả gia đình nhà lão tam trước nay không hợp với gia đình họ cũng hiếm có mà khen ngợi cô.
Tôn Lệ Hà càng làm quá lên nói: “Đứa bé Miên Miên này, tôi dõi theo nó từ nhỏ đến lớn, đứa bé này lúc nhỏ học gì cũng nhanh hơn người khác, bất kể là tập đi, tập nói hay là học chữ, quả thực vừa dạy là đã biết, nhiều khi tôi cũng mong đứa bé này là do mình sinh ra, tôi là thím ba của nó, tôi tên là Tôn Lệ Hà.”
Tôn Lệ Hà khen xong vẫn không quên giới thiệu bản thân khiến Giang Miên Miên ở bên cạnh không nói nên lời, sao cô không biết thím ba cô lại yêu quý cô như vậy?
Cô nhớ là từ nhỏ đến lớn, thím ba cô mỗi khi thấy cô thì ánh mắt đều tràn đầy ác ý.
Những người trong thôn cũng tranh nhau mở miệng, sợ rằng bản thân nói chậm thì sẽ không được lên báo.
“Đồng chí phóng viên, tôi nói với cậu, đứa nhỏ Miên Miên này á, thường ngày thích học hành nhất, mỗi khi tôi xuống ruộng làm việc, đi ngang qua nhà họ đều thấy đứa nhỏ cầm quyển sách chăm chú ngồi đọc.”
“Đúng, đúng, có khi nửa đêm tôi ra ngoài đi vệ sinh còn thấy đèn trong phòng Trường Hải còn sáng nữa, đứa bé này thật quá chăm chỉ.”
“Đứa trẻ này hiểu chuyện sớm, mới nhỏ xíu đã biết giúp đỡ gia đình làm việc nhà, những việc như quét nhà nè, rửa chén nè, cô bé đều giúp đỡ.”
“Đứa bé này còn hiếu thảo nữa, mỗi khi có đồ ăn ngon gì đều không nỡ ăn, đều chia cho cha mẹ của mình, người lớn không ăn còn không được nữa đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận