Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 559 - Vẫn phải tìm anh Úc



Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ đã tạo ra chiếc tivi màu đầu tiên của quốc gia này bằng thực lực của mình. Quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn, sau này kí chủ phải có lòng tin với bản thân mình nhé.”Giang Miên Miên nhìn thành quả thí nghiệm mà mình tự tay nghiên cứu một cách đầy thỏa mãn, trong lòng rất tự hào. Cô thực sự đã làm ra một chiếc ti vi màu rồi.Hệ thống thấy Giang Miên Miên vẫn đang nhìn ti vi màu trong phòng thí nghiệm, nửa ngày không nói lời nào liền lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi kí chủ, xin đừng chìm đắm trong thành tựu ở quá khứ nữa, chiếc tivi này là giả thuyết, cô phải đi ra ngoài dùng nguyên liệu trong thực tế mới có thể làm ra một chiếc tivi màu thực sự.”Giang Miên Miên thấy hệ thống vô tình như vậy, cô bĩu môi ai oán: “Ừ, ta biết rồi. Không thể để ta tự luyến một chút được sao?”Có một kí chủ vừa tự luyến vừa xấu tính như vậy, hệ thống còn có thể làm gì? Nó chỉ có thể im lặng trong một góc.Đợi đến khi Giang Miên Miên ngắm nhìn thành quả của mình xong mới hài lòng đi ra khỏi hệ thống. Cô ngồi trên bàn học của mình, bắt đầu liệt kê những vật liệu cần dùng để chế tạo ra tivi màu.Viết danh sách xong, Giang Miên Miên nhìn hai tờ danh sách kín mít này, có chút rầu rĩ.Tivi là một thiết bị điện khá là tinh vi, tuy rằng những bộ phận giống nhau của tivi màu và tivi đen trắng có thể dùng có sẵn, nhưng những thứ khác như đèn hình và bảng điện thì cần phải tự làm.Mà vật liệu và dụng cụ để làm những thứ này không thể mua được ở những nơi bình thường, xem ra vẫn phải tìm anh Úc hỗ trợ.Mấy ngày nay Giang Miên Miên làm thí nghiệm quên ăn quên ngủ, không quá quan tâm đến thời gian trong cuộc sống thực tế. Bây giờ đã làm xong thí nghiệm rồi, cô xem qua lịch, phát hiện hôm nay đúng lúc là cuối tuần, hôm nay có thể gọi điện cho anh Úc.Ăn cơm tối xong, Giang Miên Miên chớp chớp đôi mắt to nói với cha mẹ mình: “Cha mẹ, hôm nay là chủ nhật, con đến hợp tác xã mua bán gọi điện cho anh Úc nhé.”“Đi đi. Nào con gái, cha cho con một đồng, nói chuyện điện thoại xong muốn ăn gì thì cứ mua.” Giang Trường Hải lấy một đồng tiền từ trong túi ra, cười ha hả đưa cho Giang Miên Miên.“Cảm ơn cha.” Giang Miên Miên cầm tiền tràn đầy năng lượng đi ra cửa.Hợp tác xã mua bán ở ngay trước cửa nhà bọn họ, cũng không xa, đi năm ba phút là đã đến. Nếu không Giang Trường Hải cũng không yên tâm để cô tự đi.Vừa hay bây giờ đang là kì nghỉ đông, có lẽ Úc Thừa đang ở nhà ông nội, Giang Miên Miên trực tiếp ấn số điện thoại nhà ông nội Úc.Người nghe máy là dì Tôn: “Alo, đây là nhà họ Úc, xin hỏi tìm ai?”“Dì Tôn, cháu là Miên Miên đây. Anh Úc có nhà không ạ, cháu tìm anh ấy có việc.”“A, Miên Miên à? Anh Úc của cháu có ở đây, cháu chờ một chút nhé.” Dì Tôn đặt điện thoại xuống đi gọi Úc Thừa.Rất nhanh, giọng nói của Úc Thừa đã truyền đến.“Alo, Cừu Non, sao muộn như vậy mới gọi điện đến? Có phải nghỉ đông nên chơi vui quá không?” Úc Thừa cười trêu chọc cô.“Còn lâu nhé, nhưng bận thì đúng là bận thật. Nhưng không phải bận chơi mà là bận làm chuyện nghiêm túc.” Giang Miên Miên dương dương đắc ý đáp.“Chuyện nghiêm túc? Một cô nhóc như em thì có chuyện nghiêm túc gì?” Úc Thừa trêu đùa.“Anh Úc, anh đừng coi thường người khác. Em mà nói ra chắc chắn sẽ khiến anh há hốc mồm.” Giang Miên Miên không phục, phản bác.“Được thôi, vậy em nói đi, anh xem xem có thể hù dọa được anh không.” Úc Thừa vô cùng phối hợp hỏi.“Anh Úc, thực ra gần đây em đang nghiên cứu làm thế nào để chế tạo ra một cái tivi màu, hơn nữa bây giờ em đã nghiên cứu xong hết rồi, chỉ còn thiếu nước mua vật liệu chế tạo tivi thôi.” Giang Miên Miên đắc ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận