Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 711 - Anh cứ chiều con đi



Giang Miên Miên đang muốn gật đầu, Giang Trường Hải đã giành nói trước: "Em gái, không lấy năm hào, cho chúng tôi lấy loại một đồng.""Anh cả Giang đối xử với con gái cũng thật tốt, kem một đồng một cây dù hơi đắt một chút nhưng ăn rất ngon." Người bán hàng khen một câu, lấy ra bốn cái kem tốt nhất Cung tiêu xã đưa cho Giang Miên Miên.Giang Miên Miên nhìn những cây kem đẹp đẽ trong túi đựng, nuốt một ngụm nước miếng: "Oa, cha, cha tốt thật đó."Loại kem này là nhãn hiệu của nước ngoài, bán đặc biệt đắt, dù là Giang Miên Miên cũng vẫn luôn không nỡ mua.Dù sao, hiện giờ, một cái bánh bao thịt lớn mới hai hào, tiêu một đồng ăn một một cây thật sự tương đối xa xỉ.Giang Trường Hải nắm cả bả vai Giang Miên Miên, vô cùng cưng chiều nói: "Con gái của cha muốn ăn, vậy chắc chắn phải ăn cái tốt nhất."Tô Uyển Ngọc lườm ông một cái: "Anh cứ chiều con đi.""Hì hì, cha mẹ, cho hai người này." Giang Miên Miên cầm kem, cười híp mắt cho cha mẹ mình một người một cái.Giang Trường Hải nhận lấy kem mở ra túi đóng gói, cắn một miếng, vô cùng thỏa mãn nói: "Ừ, không tệ, cái kem này quả thực đáng cái giá này. Mình à, em xem con gái chúng ta có hiếu chưa kìa, ăn cái gì cũng không quên hai ta."Hiển nhiên Giang Trường Hải đã quên mình vừa mới trả tiền, trực tiếp ghi công lao cho Giang Miên Miên.Một nhà ba người cầm kem, vừa đi vừa ăn. Giang Trường Hải lại mua đồ hộp, bánh ngọt, cả kẹo trái cây cho Giang Miên Miên.Mua xong những thứ này, bọn họ mới hài lòng đi về nhà.Buổi sáng Giang Miên Miên ngồi mấy tiếng máy bay, vừa rồi lại đi ra ngoài dạo một vòng lớn, lúc này ăn uống no đủ nên có phần buồn ngủ.Tô Uyển Ngọc thấy cô buồn ngủ đến không ngừng gật gù, bảo cô về phòng ngủ trưa."Dạ, cha mẹ, con về phòng ngủ một lát đây." Giang Miên Miên ôm cặp sách của mình về phòng ngủ.Có điều cô về phòng chưa đến mười phút đã thình thịch chạy ra.Trong mắt Giang Trường Hải, cô đáng yêu cực kỳ, vui vẻ cười ha ha hỏi: "Con gái, sao thế? Không phải về phòng ngủ sao?""Cha mẹ, con có một chuyện quên không nói với cha mẹ." Giang Miên Miên giờ không hề buồn ngủ, ánh mắt cô sáng lấp lánh nhìn cha mẹ nói.Tô Uyển Ngọc xem TV, ánh mắt không hề di chuyển, đáp: "Chuyện gì thì nói đi."Sau khi biết con gái gặp mặt lãnh đạo lớn, bà cảm thấy những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.Trừ phi Thủ tướng đích thân hạ cố đến chơi, hoặc là trời sập xuống.Thấy mẹ nhìn cũng không nhìn mình một cái, Giang Miên Miên liền phồng quai hàm, nhấn mạnh: "Là chuyện rất quan trọng!""Lại đây con gái, ngồi xuống nói." Giang Trường Hải vẫy tay với cô.Cô đi qua, ngồi xuống đối diện cha mẹ, nhìn hai người, mềm mại nói: "Cha mẹ, hai ngày trước ông Úc có nói với con, hy vọng con có thể đến Thủ đô đi học.""Cái gì? Cho con đến Thủ đô học?" Giang Trường Hải nghe xong, hết sức kinh ngạc hỏi lại.Tô Uyển Ngọc cũng nhìn chằm chằm Giang Miên Miên, trong lòng rất mâu thuẫn xoắn xuýt."Dạ đúng ạ, con nói con không nỡ bỏ mọi người, ông Úc nói, ông có thể điều công việc của cha mẹ đến Thủ đô, còn có thể bố trí nhà ở cho gia đình chúng ta." Giang Miên Miên truyền đạt chi tiết lời ông Úc."Còn có thể bố trí nhà ở luôn?" Giang Trường Hải nghe vậy thì lập tức hơi động tâm.Nếu như bọn họ đến Thủ đô thì sau này chính là người Thủ đô, hơn nữa con gái ông đi học trên Thủ đô, chắc chắn tốt hơn đi học trong trấn.Tô Uyển Ngọc cũng rất động tâm, nghe xong việc này liền biết có ích cho con gái bà, hơn nữa làm phiên dịch ở cơ quan tại trấn và làm phiên dịch ở Thủ đô không phải là cùng một cấp bậc.Nhưng mà, bà không đi được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận