Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 619 - Hộ gia đình vạn nguyên



Giang Trường Hải nghe xong lập tức dựng ngón cái lên khen ngợi: “Vợ anh thật giỏi! Xét theo tốc độ này thì chờ lần sau anh đi Hải Thành, chúng ta có thể mang về thêm nhiều đồ nữa để tự mình bán, như vậy sẽ kiếm thêm được chút tiền.”Tô Uyển Ngọc hất tóc tự hào: “Anh Hải, lần sau mình ở lâu chút, hai ngày nay luôn có người đến hỏi mà nhà chúng ta không còn hàng. Còn có mẹ Vương Lợi đang định đặt một sợi dây chuyền vàng, giá cỡ 150 đồng, tháng sau lấy, ngày nào anh có thời gian thì đi Hải Thành hỏi bên đó một chút.”Người nhà họ Vương đều là công nhân, đặc biệt là cha của Lý Lan làm lãnh đạo của xưởng may nên tiền lương của gia đình cũng được kha khá.“Được chứ, mai anh tan làm sẽ gọi điện thoại. Ôi vợ anh lại có thể giỏi đến như vậy.”Giang Trường Hải dang tay ôm lấy người vợ thơm thơm mềm mềm của mình, cảm thấy mắt mình thật sự rất tốt, lấy được người vợ không chỉ dịu dàng xinh đẹp mà còn thông minh tài giỏi.Giang Trường Hải và chủ cửa hàng bên Hải Thành làm ăn phát đạt, lần này ông lại mua nhiều hàng như vậy, ông chủ thấy ông là khách hàng lớn nên cố ý để lại số điện thoại cho.Chỉ cần Giang Trường Hải cần loại hàng gì hay kiểu dáng đồ trang sức gì thì chỉ cần gọi điện thoại thì ông ta nhất định sẽ cố gắng giữ lại.“Nhà chúng ta bây giờ là một gia đình vạn nguyên, em đã đếm thử số tiền này rồi, hơn mười hai nghìn đồng.” Tô Uyển Ngọc vỗ vỗ gói hàng dày trên giường, mặt mày hớn hở.Đây vẫn chưa tính đến mấy ngàn tiền con gái kiếm được, bà đã thỏa thuận với anh Hải, tiền của con gái sẽ để lại cho bà, còn tiền bán nhà cửa sẽ để cho con rể sử dụng.Giang Trường Hải nhướn mày: “Nhiều như vậy sao?”“Đúng vậy đó, mặc dù trong mười hai nghìn đồng này có tiền của chú hai chú ba, nhưng nếu trừ phần bọn họ đi thì cũng chưa tới một nghìn, chỉ là chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy mà không để người khác biết thì cũng có chút uất ức.” Trên mặt Tô Uyển Ngọc lộ ra một chút vẻ nuối tiếc.Nói cho chính xác thì rất có thể nhà họ là hộ gia đình vạn nguyên đầu tiên!Những lời này cũng coi như là lời trong lòng Giang Trường Hải, ông cũng phiền muộn tiếc nuối thở dài một cái: “Đúng vậy đó, vợ, nhà chúng ta là hộ gia đình vạn nguyên, nếu để người trong thôn biết thì chắc mọi người sẽ ghen tị, ngay cả thím Lý và mọi người cũng phải ghen tị với chúng ta.”“Ai nói không được, bây giờ em chỉ hy vọng nhà nước sớm có chính sách để chúng ta có thể làm ăn bình thường, như vậy cũng không cần che giấu nữa.” Tô Uyển Ngọc cũng thở dài.“Không sao, vợ, chúng ta làm ăn phát đạt trong im lặng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày có thể làm ăn quang minh chính đại. Đúng rồi, em đưa anh một nghìn hai trăm tệ đi, mai anh tan làm sẽ ghé qua đưa tiền cho thằng hai và thằng ba, để bọn họ đỡ lo lắng.” Giang Trường Hải dặn dò.“Được, em biết rồi.”Lần này Giang Trường Hải lấy của thằng hai và thằng ba năm trăm đồng, nhưng ông định vẫn chia cho bọn họ một trăm đồng.Không thể cho nhiều hơn một chút để tránh làm tăng lòng ham muốn.Chờ đến tối hôm sau, thằng hai và thằng ba cầm được tiền mà kích động không thôi.Bọn họ cảm thấy được tiền này quá dễ kiếm, chỉ cần đầu tư cho anh cả một năm hai, ba lần là đã có thể kiếm hơn ba trăm tệ, vậy thì bọn họ cần gì phải trồng trọt cực nhọc như vậy nữa!Vậy nhưng Giang Trường Hải không nhận lời bọn họ, ông vẫn như trước, chờ đến phiên đi xe sẽ nói cho bọn họ biết.Giang Trường Hải đi Hải Thành một chuyến, khi trở về, bắt đầu vào công việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận