Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1141 - Ông cũng có thể



"Đương nhiên là được ạ! Anh Úc, vậy thì bảy rưỡi sáng ngày mai em chờ anh đến đón em." Giang Miên Miên nghe thấy Úc Thừa muốn cùng đến trường với cô tự nhiên là rất vui vẻ.Hơn nữa có anh Úc đón cô, cô cũng không phải tự mình vất vả đạp xe đạp đi nữa.Giang Trường Hải thấy con gái ông vui vẻ như vậy, trong lòng có chút ghen tị, ông cũng có thể hàng ngày đạp xe đưa đón con gái ông .Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ông cũng biết đây là không thực tế, chưa nói đến con gái ông sẽ không đồng ý, chỉ riêng nói đến một thời gian ngắn nữa ông phải mở cửa hàng mẹ và bé nên phải bắt đầu bận bịu, chắc chắn là không có thời gian đưa đón hàng ngày.Mấy người ở phòng khách nói chuyện một lúc, Tô Uyển Ngọc liền gọi mọi người đi ăn cơm.Ăn cơm xong, Úc Thừa ở nán lại nhà họ Giang một lúc, thấy thời gian không còn sớm lúc này mới tạm biệt rời đi.Vừa rạng sáng hôm sau, Giang Miên Miên cơm nước xong xuôi, liền chuẩn bị túi sách kỹ lưỡng, ngồi ở trên ghế salon chờ Úc Thừa.Bảy rưỡi, Úc Thừa đúng giờ đến cổng nhà họ Giang, bây giờ cậu vẫn đang ở chỗ ông cụ, mà không phải nhà gian nhà cậu mua, dù sao cậu tuổi còn nhỏ, ông cụ sẽ không để cho cậu ra ngoài ở một mình.Từ đại viện đến đại học thủ đô, ở giữa vừa khéo đi ngang qua nhà Giang Miên Miên, mặc dù có một chút đường vòng, nhưng cũng không tốn nhiều thời gian lắm.Giang Miên Miên nghe tiếng chuông xe đạp ngoài cửa, lập tức ôm cặp sách đứng lên: "Cha mẹ, chắc hẳn là anh Úc đến đón con."Giang Miên Miên và cha mẹ cô vừa ra khỏi cửa, quả nhiên liền thấy Úc Thừa ngồi trên một chiếc xe đạp có càng, đôi đôi chân dài không tốn sức chút nào chống xuống đất."Chú Giang, dì Uyển, cháu đến đón Miên Miên đi học." Úc Thừa nhìn lấy bọn họ, cười nói."Em đây, anh Úc." Giang Miên Miên ôm túi sách liền ngồi lên phía sau xe đạp.Sau khi ngồi vững vàng, Giang Miên Miên vẻ mặt tươi cười hướng về phía cha mẹ cô khoát tay áo: "Cha mẹ, mọi người trở về đi, con và anh Úc đi học đây.""Ừ, đi đi, Tiểu Thừa, đạp xe chậm một chút, chú ý an toàn." Tô Uyển Ngọc dặn dò."Dạ, dì Uyển, chúng cháu đi đây." Úc Thừa nói một tiếng, chân dài đạp một cái, xe đạp liền trượt ra ngoài.Giang Trường Hải ghen tị nhìn theo Úc Thừa đưa cô con gái bảo bối của mình đi, ông nhìn chiếc xe đạp lúc trước ông mua cho con gái đang đặt trong góc phủ bụi, trong lòng càng ghen thêm.Tô Uyển Ngọc quay đầu nhìn thấy biểu tình ai oán của ông, buồn cười hỏi: "Anh Hải, sao mà anh có vẻ mặt này?""Vừa rồi lúc con bé đi, cũng không có một chút lưu luyến anh, còn có xe đạp anh mới mua cho con bé, con bé cũng không dùng." Giang Trường Hải kể lể với vợ ông.Tô Uyển Ngọc thấy ông phàn nàn giống như đứa trẻ con, liền cầm lấy bàn tay lớn của Giang Trường Hải, lắc lắc vài cái: "Được rồi, anh Hải, Miên Miên chỉ là đi học, buổi chiều sẽ trở về cứ như vậy là qua một ngày, có gì mà không lưu luyến cơ chứ. Hơn nữa, tính tình của con gái anh mà anh còn không biết à, có người chở con bé đi học, con bé càng mừng rỡ nhẹ nhõm hơn ấy, xe đạp này con bé không dùng thì vừa khéo anh giữ lại dùng."Giang Trường Hải cũng biết mình đơn thuần chính là cố tình gây sự, bây giờ nghe vợ an ủi, ông cũng điều chỉnh tâm tình của mình xong."Đúng, vợ, em nói đúng, xe đạp này con gái không cần thì chính anh dùng, vừa khéo mấy ngày nay anh xem tiệm phải đi khắp nơi, ngồi xe buýt có chỗ vẫn chưa đến, đạp xe đạp là tiện lợi nhất." Sau khi Giang Trường Hải nghĩ thông suốt, đắc ý nói.Đoạn thời gian trước ông đã khảo sát qua các siêu thị lớn và cao ốc bách hóa ở thủ đô, ngành mẹ và bé này xác thực là có thị trường rất lớn, hơn nữa cũng không có cạnh tranh gì quá lớn, ông liền định tìm cửa hàng lớn một chút, trực tiếp mở cửa hàng mẹ và bé chuyên nghiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận