Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 402. Cậu giỏi thì cậu lên đi

"Được, đi thôi." Úc Thừa đứng lên, tay đút vào trong túi, ngầu ngầu nhìn Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên còn rất thích bộ dạng này của cậu, vì vậy giọng nói không khỏi vui mừng nhảy nhót: "Anh Úc, trong phòng cha em có cờ vây, chúng ta cầm cờ vây ra ngoài chơi đi."
“Em chơi được không?" Úc Thừa thuận miệng hỏi một câu.
Được rồi, cậu là cố ý, không có chuyện gì thì thích trêu chọc cho cô tức giận.
"Tất nhiên là được rồi, em chơi rất tốt." Giang Miên Miên không chịu thua nói.
Trên thực tế, cô mới học không bao lâu với cha, mà trước đó không lâu cha cô cũng mới học được với công nhân trong xưởng, nhưng, thua người không thua trận, còn chưa có đánh đâu, sao cô có thể tùy tiện nhận thua được chứ.
Úc Thừa khẽ cười một tiếng, không có ý tốt nói: "Phải không? Vậy anh có thể lãnh giáo được một chút tài đánh cờ của đại sư Giang của chúng ta rồi."
"Hừ, anh cứ chờ đó cho em." Giang Miên Miên nói xong, chạy nhanh đến phòng Giang Trường Hải, lấy cờ vây ra.
Hai người cầm hai băng ghế nhỏ, dọn ra cái bàn nhỏ, ngồi dưới cây đa lớn, em đến anh đi đánh cờ.
Cờ vây của Úc Thừa là do ông nội Úc dạy, lúc ở nhà, cậu cũng thường xuyên đánh cờ với ông nội, tất nhiên con gà mờ như Giang Miên Miên không phải đối thủ của cậu.
Ngay khi Úc Thừa mới đặt con cờ xuống, Giang Miên Miên đã hô to một tiếng: "Ai nha, anh Úc, mới vừa rồi em nhìn nhầm, cờ này em không đánh ở chỗ này, hẳn nên đánh ở đây."
Giang Miên Miên vừa nói vừa lấy con cờ màu trắng mà Úc Thừa mới vừa đánh xuống, sau đó lại đặt con cờ đen của mình vào chỗ đó.
"Cừu Non, đã đánh thì không được hối hận, sao em lại chơi xấu như vậy chứ?" Úc Thừa chế nhạo nói.
"Ai nha, anh Úc, anh nhường em một chút đi, anh xem anh lớn hơn em nhiều như vậy, nhường cho em một chút cũng sẽ không bị sao." Giang Miên Miên chắp hai tay, lạy một cái về phía Úc Thừa.
"Được được được, cho phép em hối hận, đừng có lạy anh." Trên mặt Úc Thừa đầy vẻ nuông chiều.
Một ván cờ, Giang Miên Miên chơi xấu ba lần, nhưng vẫn không chạy khỏi số mệnh thất bại.
"Lại đến lại đến." Giang Miên Miên không phục nhặt lại con cờ.
Úc Thừa cũng nhặt lại cờ của mình, lúc mới bắt đầu ván thứ hai, Vương Lợi và Lý Lan đeo túi xách tới.
"Miên Miên, hai người chơi cờ vây sao?" Lý Lan tò mò hỏi.
"Đúng vậy, chị Lan Tử, trước tiên chị tự mình làm bài tập đi, có gì không biết lại hỏi em." Giang Miên Miên nói.
"Ừ, được." Lý Lan lại len lén nhìn Úc Thừa đẹp trai ngồi dưới gốc đa lớn kia, đỏ mặt vào nhà.
Ngày hôm qua Vương Lợi bị ánh mắt Úc Thừa hù dọa, lúc này cậu ta thấy Úc Thừa cũng còn có chút sợ hãi, nhưng cậu ta không nhịn được lòng tò mò trong lòng, chịu đựng đi tới bên của Giang Miên Miên, nhìn hai người đánh cờ.
Vương Lợi cũng biết chơi cờ vây, hơn nữa còn chơi không tệ, ở chỗ này, có thể xem lại đánh không có đối thủ.
Có người vây xem, Giang Miên Miên ngại lấy cờ đánh lại, chỉ càng chuyên chú nghiêm túc đánh cờ với Úc Thừa.
Nhưng mặc kệ cô nghiêm túc như thế nào, sự chênh lệch giữa hai người rất lớn, rất nhanh cô lại thua rồi.
Thế công đánh cờ của Úc Thừa rất mạnh, lại có kinh nghiệm lão luyện, so sánh với cậu, Giang Miên Miên non nớt giống như một đứa trẻ sơ sinh mới sinh ra vậy, mà Úc Thừa thì chính là một người lớn tay cầm vũ khí, cô đánh thắng mới lạ.
Ở một bên Vương Lợi đứng xem mà ngứa ngáy trong lòng.
“Giang Miên Miên, cậu đánh cờ cũng quá gà rồi, cậu học với ai vậy? Nào nào nào, để tôi đánh cho, để cho cậu nhìn thử tôi đánh như thế nào." Vương Lợi tràn đầy tự tin nói.
Giang Miên Miên nhìn cậu ta một cái, trực tiếp đứng lên nhường vị trí cho cậu ta.
Được, cậu giỏi thì cậu lên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận