Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 843 - Căn bản không so sánh được



Vì vậy Trình An lập tức ôm ngực, bày ra dáng vẻ bị nội thương: “Miên Miên, em mà cũng không ngại nói ra lời này? Em làm tổn thương sâu sắc một học sinh kém như anh đấy, em chỉ học hành chăm chỉ một học kỳ mà đã thi đỗ trạng nguyên thành phố, ngày nào anh cũng học hành chăm chỉ như vậy mà lại đội sổ trong lớp.”Đường Lâm thấy cậu như vậy, nở một nụ cười rất không phúc hậu: “Trình An, cậu đừng tự rước lấy nhục trước mặt tiểu thiên tài của chúng ta nữa, hai người căn bản không thể so sánh được.”Không thể không nói, miệng lưỡi của Đường Lâm đúng là rất độc, Giang Miên Miên nghe cậu ta nói vậy không nhịn được mà bật cười. Những người khác cũng có chút cười trên sự đau khổ của người khác mà cười theo.“Tiểu Đường Tử, cậu thật quá đáng, tôi là anh em của cậu đấy, có ai nói anh em của mình như cậu không?” Trình An bước lên ôm lấy cổ của Đường Lâm, hung hăng nói.“Trình An, tôi thấy cậu muốn thử chiêu bắt người mà mấy ngày nay tôi mới học được nhỉ?” Đường Lâm vừa nói vừa bắt đầu hoạt động chân tay.“Này, cậu nhìn cậu xem, nói chuyện không vừa ý thì động thủ. Thời tiết nóng bức như vậy sao cậu cũng nóng giận như thế chứ?” Trình An vừa sợ vừa thích làm loạn, thấy Đường Lâm muốn ra tay thì lập tức buông cậu ta ra chạy sang một bên.“Được rồi đừng ồn ào nữa, mau quay lại trong xe đi, đứng đây nóng quá đi mất.” Úc Thừa thấy Giang Miên Miên nóng đến đổ cả mồ hôi, vội vàng lên tiếng ngăn hai người lại.“Đúng đúng, Úc lão đại nói đúng. Đi thôi Miên Miên, ngồi máy bay cả một buổi sáng đói rồi đúng không? Anh Trình An đưa em đi ăn đồ ăn ngon.” Trình An đi đến bên cạnh Giang Miên Miên, đưa tay muốn nắm bả vai cô.Nhưng tiếc là tay của cậu còn chưa đụng đến vai của Giang Miên Miên đã bị Úc Thừa không chút lưu tình đánh lại.“Úc lão đại, anh đúng là có em gái rồi thì không cần anh em nữa.” Trình An trách cứ ôm lấy tay, vẻ mặt “ấm ức” tố cáo.Úc Thừa nhìn cậu một cái, không thèm để ý đến cậu, trực tiếp dắt Giang Miên Miên đến chỗ xe Jeep đang chờ.Những người khác thì chỉ đứng xem náo nhiệt,cười trên sự đau khổ của người khác. Trình An thấy không ai để ý đến mình, lại vui vẻ chạy tung tăng đi theo bọn họ.Mấy người Hứa Thành ngồi trong xe thấy máy bay đáp xuống rồi mới đi vào đón Giang Miên Miên, vì vậy điều hòa trên xe vẫn chưa tắt.Giang Miên Miên vẫn ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái. Cô vừa ngồi lên xe liền thở ra một hơi: “A, mát quá.”“Miên Miên, em sợ nóng đến như vậy à?” Hứa Thành thấy bộ dạng thèm lạnh của cô, vừa khởi động xe vừa cười hỏi.“Vâng, anh Hứa Thành, em không ngờ rằng bây giờ ở thủ đô lại nóng như vậy.” Giang Miên Miên tháo mũ của Úc Thừa xuống làm quạt, quạt mát cho mình.Trình An vừa lên xe liền vội vàng lấy quà mà mình đã chuẩn bị ra, nhét vào tay Giang Miên Miên từ phía sau: “Miên Miên, Miên Miên, nhìn này, đây là quà anh Trình An chuẩn bị cho em, chúc mừng em đã thi được trạng nguyên thành phố.”“Cảm ơn anh Trình An.” Giang Miên Miên không ngờ rằng Trình An còn chuẩn bị quà cho mình, cô vui vẻ nhận lấy.“Mau mở ra xem xem có thích hay không?” Trình An vội vàng thúc giục.“Vâng.” Giang Miên Miên nghe lời bóc vỏ quà ra, là một chiếc máy điện tử bốn nút, còn kèm theo hai cái tay cầm.“Là máy trò chơi này anh Trình An.” Giang Miên Miên nhìn thấy máy trò chơi, vui vẻ nói.“Đúng vậy, thế nào? Em có thích món quà này không?” Trình An thấy cô vui vẻ như vậy, đắc ý hỏi.“Em thích lắm, cảm ơn anh Trình An.” Giang Miên Miên liên tục gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận