Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 469. Cảm ơn anh thế nào

Úc Nhu cũng vô cùng thích chiếc váy này, cô ấy đi tới trước mặt Giang Miên Miên, đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: “Em là đang khen chị hay là khen váy do em làm ra vậy?”
“Đương nhiên là khen dáng vẻ xinh đẹp của chị Úc rồi, váy em thiết kế có thể được mặc trên người chị chính là vinh hạnh của em.” Giang Miên Miên miệng ngọt tâng bốc.
“Cái miệng nhỏ ngọt ghê.”
Úc Nhu được Giang Miên Miên khen đến lâng lâng, càng nhìn cành thích không thôi.
Sau khi trả hai mươi đồng còn lại, không kịp chờ đợi cô ấy đã mặc váy mới ra ngoài khoe.
Giang Miên Miên cầm tiền mặt cũng đầy vui vẻ, mặc dù tính giá hữu nghị thấp nhất cho chị Úc Nhu nhưng cũng có lời.
Dù sao đáng tiền nhất chính là thiết kế của cô, ở đây không có nghĩ đến phong cách quần áo này, Giang Miên Miên từ đời sau xuyên qua thật sự là rất có lợi thế.
Thấy cô vui vẻ như vậy, Úc Thừa liền nhớ lại lần trước bị đội tuần tra đuổi theo cô còn không quên cầm theo hạt dưa chạy.
Thật đúng là một cô bé mê tiền.
Nhớ bốn bộ quần áo phải chuyển đi, Giang Miên Miên ngồi xuống bên cạnh Úc Thừa thương lượng: “Anh Úc, quần áo em cũng làm xong, anh đi với em giao quần áo nhá.”
“Hử? Vậy em cảm ơn anh thế nào?” Úc Thừa nâng mày cười hỏi.
Giang Miên Miên liền lắc hai mười đồng, vô cùng khí phách nói: “Em dùng tiền em kiếm được mua đồ ăn ngon cho anh!”
Cô bé mê tiền cũng không tiếc tiêu tiền cho cậu, đương nhiên Úc Thừa không có lý do gì từ chối: “Được, thành giao.”
Mấy phu nhân và tiểu thư đến nhà họ Trình tham dự tiệc hoàn toàn đều ở trụ sở khu quân sự này, cho nên hai người họ cũng không cần ngồi xe, trực tiếp đi bộ là có thể đưa qua.
Úc Thừa nhìn địa chỉ ghi trong sổ ghi chép, trước tiên dẫn Giang Miên Miên đến nhà họ Trình gần đây.
Khi bọn họ đến, đúng lúc bà Trình đang ở nhà, bà ấy thấy Úc Thừa và Giang Miên Miên tới, hết sức nhiệt tình ra đón.
“Đây không phải là Úc Thừa và Miên Miên sao, thật là khách quý nha, mau vào trong.”
“Dì Điền, làm phiền rồi ạ.” Úc Thừa khách khí chào hỏi.
Bà Trình vừa để cho vú trong nhà đi rửa trái cây, vừa nói: “Không phiền, không phiền, mau vào ngồi, nhưng mà hôm nay Tiểu An và Giai Giai không có ở nhà, đi ra ngoài chơi rồi.”
“Dì Trình, chúng cháu tới tìm dì, quần áo dì đặt cháu đã làm xong rồi.” Giang Miên Miên đưa quần áo trong tay ra.
Sau khi bà Trình mở ra, vừa nhìn đã mê ngay: “Váy này trông đẹp quá, không thua hàng ngoại quốc bên trong cao ốc Bách Hóa chút nào.”
Bà Trình cầm quần áo, ướm thử trên người nửa ngày, cuối cùng có chút ngượng ngùng nói: “Các cháu ở đây chờ dì một lát, dì đi thử một chút.”
Vốn dĩ bà ấy cũng không ôm hy vọng với Giang Miên Miên, chỉ muốn nể mặt nhà họ Úc ủng hộ đứa bé một chút, càng không có ý định mặc thử tại chỗ.
Nhưng quần áo này thật sự quá đẹp, khiến bà ấy không nhịn được muốn lập tức mặc vào người để nhìn hiệu quả.
Dáng người bà Trình thấp bé, còn có hơi mập, Giang Miên Miên bộ quần áo thiết kế này là một chiếc váy lưng cao, sau khi mặc vào có thể kéo dài đường cong tổng thể, khiến cho bà ấy nhìn thon thả hơn.
Bà Trình mặc quần áo vào, mặt tươi cười đi ra, kéo tay Giang Miên Miên khen không dứt miệng nói: “Miên Miên, cháu cũng thật là giỏi quá, đồ này đẹp thật đấy, quá hợp với dáng của dì, cháu không biết đâu, mấy năm qua dì tốn rất nhiều sức để mua quần áo, cháu xem xem cháu có thời gian hay không, dì muốn đặt hai bộ quần áo nữa.”
Đương nhiên Giang Miên Miên đồng ý ngay: “Được ạ, bà Trình, vậy dì muốn mặc quần hay váy, dì nói một chút cháu sẽ nhớ kỹ.”
“Được, dì muốn…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận