Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 596 - Cũng đến xem đêm xuân



“Chú Đại Sơn và thím Quế Hoa, hai người có con dâu và con trai như vậy. Hai người chắc phải đốt cao hương nha, nửa đời sau không cần phải lo lắng cái gì.” Người trong thôn nhao nhao lấy lòng.Một thanh nhiên tuổi không lớn lắm chen đến bên người Giang Trường Hải, cười hì hì nói: “Anh Trường Hải, bộ đồ mà các anh mặc thật là đẹp, lại mang phong cách tây. Nó không giống với chúng ta. Hiện tại các anh đúng là người thành phố.”“Tên nhóc em thật tinh mặt. Trang phục này của chúng ta chính là mua ở thủ đô. Chỗ này của chúng ta căn bản không có.” Giang Trường Hải nói, duỗi chân duỗi tay khoe khoang.“Trang phục mua ở thủ đô à. Em còn nghĩ sao lại đẹp như vậy?!”Thanh niên nịnh nọt hai câu xong mới nói ra mục đích cuối cùng: “Anh Trường Hải, anh xem buổi tối hôm nay là đêm 30, mỗi năm người trong thôn chúng ta ăn xong cơm tất niên đều không có việc gì để làm. Năm nay nhà anh quá tốt, mua được TV lớn. Anh có thể cho mọi người trong thôn chúng ta đi theo dính một ít ánh sáng. Ăn xong cơm tất niên liền qua nhà anh xem tiết mục cuối năm được không?”“Đúng vậy. Trường Hải, mấy năm nay chúng ta còn chưa xem tiết mục cuối năm đâu. Tết năm nay, nhiều người cùng ngồi một chỗ xem, không phải sẽ rất náo nhiệt sao?”Người trong thôn thấy có người xung phong, cũng sôi nổi phụ họa theo.Giang Trường Hải vừa nghe xong. Ông cảm thấy đó không phải là chuyện gì lớn liền sảng khoái đáp ứng: “Được. Vậy mọi người ăn cơm tất niên xong liền tới đây. Toàn thôn chúng ta cùng nhau xem tiết mục cuối năm.”“Tốt quá. Trường Hải, chúng ta biết đứa nhỏ này rất có tình người.”“Đúng vậy. Đứa nhỏ Trường Hải này nhớ tình bạn cũ. Người trong thôn chúng ta không còn gì để nói.”Buổi tối, người trong thôn có thể đến nhà họ Giang xem tiết mục cuối năm. Cả đám đều cực kỳ vui vẻ. Bọn họ vây xung quanh một nhà ba người Giang Trường Hải, khen không thiếu một ai.Cuối cùng nếu không phải Giang Trường Hải sốt sắng về nhà. Bọn họ còn không tính thả người đi đâu.Thật vất vả thoát ra từ trong vòng vây của người trong thôn. Bọn họ cầm bọc lớn bọc nhỏ trở về nhà họ Giang.Giang Trường Hải tiếng vào liền cất cao giọng hô: “Cha mẹ, chúng con đã trở về.”Trương Quế Hoa ngồi trong nhà nghe thấy giọng nói của ông, vui vẻ ra đón. Bà ta nhìn thấy bộ trang phục mà một nhà ba người của con trai lớn đều mặc, nhíu mày hỏi: “Thằng cả, Miên Miên, các con trở về rồi. Sao lại mặc bộ quần áo này? Đông lạnh đến hỏng thì sao? Mau vào trong nhà.”“Bà nội, chúng cháu không lạnh. Cái chúng cháu đang mặc là áo lông vũ, có thể giữ ấm. Bà không tin có thể sờ tay của cháu.” Giang Miên Miên vươn bàn tay nhỏ đang nóng hổi cầm bàn tay lớn đầy nếp nhăn của Trương Quế Hoa.“A, đúng là vậy. Bàn tay nhỏ ấm này.”Trương Quế Hoa thấy tay Giang Miên Miên không lạnh. Bà ta biết bọn họ không phải do đẹp mà bỏ mặc áo bông. lúc này bà ta mới lộ ra gương mặt tươi cười.Giang Đại Sơn thấy cả nhà thằng cả trở về cũng vui vẻ, lộ ra gương mặt tươi cười. Người già rồi liền thích cảm giác con cháu đầy cả sảnh đường.Hơn nữa, một năm này của nhà họ Giang có sự giúp đỡ của thằng cả cũng càng ngày càng tốt. Đây là chuyện làm ông ta vui mừng nhất.Tôn Lệ Hà đi theo phía sau Tô Ngọc Uyển. Đôi mắt nhỏ không ngừng đánh giá cách ăn mặc của bà.Nhìn thấy bà mặc bộ trang phục này trở nên xinh đẹp, dáng người thon gọn, chân mang đôi giày da bằng bông. Bà xanh tươi trong trẻo như một cô gái nhỏ chưa gả chồng, trong lòng không nhịn được hâm mộ.Không thể không thừa nhận, chị dâu cả chẳng những xinh đẹp mà còn là cái móc treo quần áo nên mặc gì cũng đẹp.Cũng không biết bà mua cái áo khoác này ở đâu mà đẹp như vậy. Bà ta không biết Trường Đào có chịu bỏ tiền ra mua cho bà ta một bộ không.Sau đó lại đảo mắt nhìn vài thứ hai người kia lấy ra. Trên mặt lập tức cười như hoa, vội vàng đi ra ngoài rót mấy chén nước ấm tiến vào, nhiệt tình nói: “Anh cả, chị dâu cả, Miên Miên, mau uống một chút nước ấm, sẽ cảm thấy ấm áp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận