Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1090 - Đào góc tường 2



Nhân viên bán hàng nhìn Giang Trường Hải, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, từ chối: “Xin lỗi anh Giang, em đã làm ở cung tiêu xã này rất lâu rồi, lãnh đạo cũng đối xử với em rất tốt. Em không muốn đổi chỗ làm.”Những lời này của cô ấy đều là lời xã giao, nguyên nhân thực sự là cô ấy sợ siêu thị đó của Giang Trường Hải không kéo dài được lâu, cô ấy cũng không nỡ bỏ bát cơm ổn định của mình ở chỗ này.Cô ấy làm ở cung tiêu xã, cho dù có người đến mua đồ hay không thì cũng không có ảnh hưởng gì đến cô ấy, hơn nữa sau này còn có thể truyền lại cho con mình.Nhưng siêu thị tư nhân của Giang Trường Hải lại không như vậy, lỡ như ông làm ăn không tốt, vậy thì cô ấy sẽ bị nghỉ việc.Giang Trường Hải nghe cô ấy nói vậy, cũng biết là cô ấy có ý gì: “Được thôi, em gái, mỗi người có một chí hướng riêng. Nếu em không muốn đổi chỗ làm thì anh đây cũng không miễn cưỡng.”Giang Trường Hải nói xong cũng không làm lỡ thời gian nữa, khách sáo vài câu rồi lập tức đi tìm ông Ngưu.“Ông anh, dạo này có khỏe không?” Giang Trường Hải mặt mày hớn hở đứng trước gian hàng của lão Lưu, cười ha ha chào hỏi.Ông Ngưu nhìn thấy ông vội vàng bước đến ôm chặt lấy Giang Trường Hải: “Ôi chao, đây không phải Trường Hải sao? Chúng ta đúng là rất lâu không gặp rồi, dạo này đang làm gì vậy?”“Gần đây em đang định mở một siêu thị lớn trong huyện, định đến tìm anh đến giúp em một tay.” Giang Trường Hải cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.“Mở siêu thị? Được đấy người anh em, bây giờ cậu cũng có thể mở siêu thị rồi?” Ông Ngưu quan sát Giang Trường Hải từ trên xuống dưới, có chút kinh ngạc cảm khái.“Đương nhiên rồi, hai năm nay em cố gắng cũng không phải uổng công, chỉ cần anh đi theo em, bảo đảm anh sẽ kiếm được nhiều hơn bây giờ. Thế nào? Anh có làm không?” Giang Trường Hải đắc ý nói.“Được thôi, tôi còn không tin cậu sao? Nói đi, muốn tôi đi theo cậu làm gì?” Ông Ngưu biết mấy năm nay ông quả thực sống rất tốt.Hơn nữa bây giờ càng ngày càng nhiều người bán hàng vỉa hè, cũng có ảnh hưởng rất lớn đến ông ấy.“Ông anh, anh thật là tinh tường. Thực ra em tìm đến anh là muốn nhờ anh giúp em quản lý kho hàng của siêu thị. Anh cũng biết đấy, những việc như nhập, xuất kho hàng này em không yên tâm giao cho người khác. Em tin tưởng nhân phẩm của ông anh, giao hậu phương lớn của em cho anh quản lý, em rất yên tâm.” Giang Trường Hải vỗ vai ông Ngưu nói.Ông Ngưu thấy Giang Trường Hải tin tưởng mình như vậy, trong lòng cũng rất cảm động: “Trường Hải, cứ giao kho hàng cho tôi. Cậu yên tâm đi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, năng lực của tôi cậu cũng biết rồi đấy, đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.”“Được, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy. Anh yên tâm, chúng ta là anh em lâu năm, em chắc chắn sẽ không bạc đãi anh. Mỗi tháng em đưa anh một trăm đồng tiền lương, cũng có cả quà tặng những ngày lễ Tết. Nếu như làm ăn được, đến cuối năm sẽ có tiền thưởng.” Mặc dù ông Ngưu không hỏi, nhưng Giang Trường Hải vẫn nói rõ những chuyện này ra trước.Ông Ngưu thấy Giang Trường Hải hậu đãi mình như vậy, lập tức càng vui mừng.“Được, Trường Hải, cứ quyết định như vậy đi. Siêu thị đó của cậu bao giờ thì khai trương, lúc nào thì tôi qua đó?” Ông Ngưu quan tâm dò hỏi.Giang Trường Hải nhìn qua những thứ được bày trên sạp hàng của ông Ngưu: “Cũng sắp rồi, còn ba ngày nữa. Nhưng anh phải đến trước một ngày để giúp em trông coi việc nhập kho, anh phải nắm vững việc xử lý những hàng hóa này.”“Được, không thành vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ qua sớm một chút.” Ông Ngưu thoải mái đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận