Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 598 - Không một nụ cười



Nhờ phúc của Giang Trường Hải, việc ăn uống suốt cả một năm qua của nhà họ Giang cũng được nâng cao, hai anh em Chí Văn Chí Võ ăn uống đàng hoàng, đã cao lớn hơn nhiều.Ngoài ra trải qua sự “giáo dục tình thương” của Giang Trường Đào, thành tích thi cuối kì trong học kì này của hai đứa nhóc rõ ràng đã được cải thiện.Biểu hiện của Chí Võ tốt hơn một chút, mặc dù thành tích vẫn không được cao như cũ, nhưng tối thiểu cũng đạt chuẩn, thậm chí đã vượt qua mức bảy mươi.Thành tích thi chuyển cấp học kì rồi của Chí Văn không đủ để vào cấp hai, bị lưu ban học lại lớp năm thêm lần nữa, bây giờ đang học cùng lớp với Chí Võ.Mặc dù học kì này vẫn không đạt chuẩn, nhưng so với việc hai môn cộng lại mới được hơn sáu mươi điểm như lúc trước cũng coi như được nâng cao rõ ràng, hai môn đều thi được hơn năm mươi điểm, cũng chỉ còn cách đạt chuẩn một bước nữa thôi.Giang Trường Đào cũng nhìn thấy sự nỗ lực của hai đứa nhóc trong học kì này, không còn đánh chúng như hồi trước nữa, chỉ dùng lời nói dạy dỗ chúng đôi câu để hai đứa tiếp tục nỗ lực, tranh thủ lúc thi chuyển cấp đạt được thành tích tốt.Cho nên kì nghỉ đông này của hai đứa nhóc trôi qua thoải mái hơn nhiều so với khi nghỉ hè nữa.Bà cụ yêu thương nhìn hai đứa nhóc, xoa đầu chúng nói: “Được rồi, đi chơi đi.”Nói xong vẻ mặt liền thay đổi, nhăn mày nhìn mấy đứa con gái của phòng hai một cái, cuối cùng vẫn đưa cho mỗi đứa một viên kẹo rẻ nhất.“Cảm ơn bà nội.” Trừ Chiêu Đệ ra, vẻ mặt của mọi người đều là biểu cảm được yêu chiều mà sợ.Các cô không ngờ có một ngày mình vậy mà cũng có thể được đối xử tốt như hai đứa bé trai, mặc dù mỗi người chỉ có một viên kẹo, nhưng cũng cảm thấy vậy là đủ rồi.Giang Miên Miên nhìn mấy người Đại Nha vẫn mặc quần áo cũ của năm ngoái, còn Triệu Tiểu Quyên thì đang ôm Giang Nguyên Bân mập mạp mặc bộ đồ mới, dáng vẻ “chỉ cần có con trai là đủ”.Cô lập tức liền cảm thấy thím hai cũng còn trọng nam khinh nữ lắm.Phải biết là suốt một năm vừa qua, tính cả tiền bán nhân sâm và tiền mà cha cô đưa theo chú hai với chú ba kiếm được, mỗi nhà ít nhất cũng phải được năm sáu trăm chứ.Chú hai có nhiều tiền như vậy cũng không nỡ bỏ ra vài đồng may quần áo mới cho con gái mình, đúng là quá tiết kiệm rồi.Nhưng Giang Miên Miên không biết, mặc dù hai vợ chồng phòng hai cầm mấy trăm đồng trong tay, nhưng mấy năm này họ đã quá sợ nghèo sợ khổ rồi, cho dù có tiền cũng không nỡ tiêu.Ngoài việc bằng lòng tiêu tiền mua đồ cho Giang Nguyên Bân ra, những thứ khác có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu.Dù mấy cô con gái đều mặc đồ cũ từ năm ngoái, nhưng áo bông mà chúng mặc đều được lót thêm bông mới, mặc vào vẫn ấm hơn so với quần áo năm ngoái, như vậy cũng đủ lắm rồi.Chỉ có Chiêu Đệ trên mặt không hề có nụ cười nào vì sau khi Giang Miên Miên trở về nhà cô ta không thể tiếp tục mặc những bộ đồ cũ xinh đẹp của đối phương được nữa.Một nhà náo nhiệt nói chuyện rôm rả một hồi, thấy thời gian không còn sớm nữa, Trương Quế Hoa liền cùng Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Văn đi làm cơn.Tô Uyển Ngọc lại về phòng lớn dọn dẹp phòng ốc, mặc dù bà cụ lúc nào cũng dọn dẹp giúp bà, nhưng bà vẫn muốn dọn dẹp cẩn thận lại một lần nữa, thuận tiện sắp xếp lại đồ đạc mà nhà họ đem qua đây luôn.Giang Miên Miên đang theo mẹ bước vào phòng lấy quần áo thì có người đi qua gõ cửa.Cô bỏ đồ trên tay xuống, bình tĩnh đi tới mở cửa, liền nhìn thấy Nhị Nha cầm một tờ giấy đứng ở trước cửa.Giang Miên Miên nhìn thấy Nhị Nha, lập tức nhiệt tình mời vào phòng: “Chị hai, mau vào đi.”“Nhị Nha đến rồi à, đến đây ăn kẹo đi cháu.” Tô Uyển Ngọc nhìn thấy Nhị Nha đến, lôi ra từ trong túi một nắm kẹo trái cây và kẹo sữa đưa cho Nhị Nha.“Cảm ơn bác cả.” Nhị Nha được nhét cho một nắm kẹo có hơi ngại, đỏ mặt nói cảm ơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận