Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 923 - Đề cử nhân tài



“Được, bà chờ cháu quay lại. Lúc đó bà sẽ làm thịt khô xào mà cháu thích ăn nhất.” Bà cụ quyến luyến đáp.Mặc dù Miên Miên về nhà mấy ngày, nhưng ngày nào bà cụ cũng phải ra ngoài làm việc, hai người cũng không ở cùng nhau được bao lâu. Trong nháy mắt đã lại phải đi rồi, đợi sau này con bé lên thành phố học, cơ hội về nhà lại càng ít hơn.“Cháu biết rồi, ông nội, bà nội, hai người quay về đi.” Giang Miên Miên vẫy tay từ biệt mọi người.Đợi cả nhà Giang Trường Hải đi rồi, người nhà họ Giang cũng thu dọn rồi chuẩn bị ra đồng làm việc.Tô Uyển Ngọc vội vàng đi làm, Giang Trường Hải sợ không kịp thời gian liền trực tiếp đưa bà đến chính quyền thị trấn, sau đó hai cha con họ mới khoan thai đi về.Lúc Tô Uyển Ngọc đến đơn vị, còn có một phút nữa mới vào làm. Bà thở phào nhẹ nhõm, cầm bình giữ nhiệt của mình đi lấy một chút nước sôi để nguội.Mới vừa uống mấy ngụm, còn chưa kịp làm việc, trưởng khoa của khoa bọn họ đã đi đến gõ gõ lên bàn của bà: “Tiểu Tô, vào đây với tôi một lát.”“Vâng, tôi đi ngay.” Tô Uyển Ngọc còn tưởng là có tài liệu gì cần phiên dịch để giao cho mình, bà đặt cái bình xuống, theo trưởng khoa đến phòng làm việc.Trong phòng làm việc, trưởng khoa nhìn bà cười nói: “Tiêu Tô, một năm nay biểu hiện của cô rất tốt, tài liệu trong khoa cô phiên dịch được nhiều nhất, tỉ lệ chính xác cũng cao nhất. Năng lực phiên dịch của cô đã tăng lên không ít so với lúc mới vào làm.”“Cảm ơn trưởng khoa đã khen ngợi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng nâng cao kiến thức chuyên nghiệp, đóng góp nhiều hơn cho khoa chúng ta.” Tô Uyển Ngọc vẫn luôn tạo một hình tượng tích cực tiến lên ở đơn vị, những đồng nghiệp và lãnh đạo trong khoa cũng có ấn tượng rất tốt với bà.Trưởng khoa nghe vậy hài lòng gật đầu: “Ừ, Tiểu Tô, thời gian này cô đúng là tiến bộ rất lớn, sự cố gắng và thực lực của cô chúng tôi đều thấy được. Lần này tôi gọi cô đến đây là có một tin tốt muốn báo cho cô.”Tô Uyển Ngọc nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên. Bà biết rằng, tháng bảy tháng tám hằng năm là thời điểm thị trấn đề cử nhân tài cho thành phố. Hiện giờ trưởng khoa nói vậy, bà liền đoán được có lẽ là việc này.“Trưởng khoa, là tin tốt gì vậy?” Tô Uyển Ngọc vô cùng mong đợi hỏi, một năm qua bà cố gắng chăm chỉ học tập như vậy, chỉ đợi có ngày hôm nay.“Chắc cô cũng đã nghe nói rồi, mỗi năm thị trấn chúng ta đều đề cử một số nhân tài cho thành phố, vì một năm qua cô biểu hiện rất tốt, cống hiến cũng rất vượt trội. Vậy nên khoa chúng ta quyết định, năm nay sẽ tiến cử cô.” Trưởng khoa tươi cười nhìn Tô Uyển Ngọc.Tô Uyển Ngọc nghe xong lập tức cảm kích nói: “Tốt quá rồi, trưởng khoa, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.”Mặc dù bà đã đoán trước là mình có thể xin thông qua, nhưng bây giờ nghe trưởng khoa đích thân nói ra, bà vẫn vô cùng kích động.Thực ra mấy vị lãnh đạo như trưởng khoa và trưởng trấn đề cử Tô Uyển Ngọc đến thành phố cũng có một phần nguyên nhân là vì trạng nguyên thi trung học là Giang Miên Miên.Dù sao bây giờ người có mắt nhìn đều có thể thấy được nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau này đứa bé Giang Miên Miên đó nhất định là tiền đồ vô lượng.Bây giờ bọn họ nhân lúc đứa bé này còn chưa trưởng thành, mượn chuyện này để cho nhà họ Giang một ân huệ. Đợi sau này đứa nhỏ này có tiền đồ cũng có thể nhớ đến điểm tốt này của bọn họ.Đương nhiên, nếu sau này cô có năng lực, có thể về quyên góp cho thị trấn một chút thì sẽ càng tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận