Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 720 - Son môi đổi màu 2



“Trời ạ, son môi màu xanh lá, tô lên không phải là sẽ bị trúng độc à?” Mẹ Vương Lợi cũng cực kỳ ngạc nhiên.“Đây là son môi đổi màu thịnh hành nhất Hải Thành trong năm nay, nhìn xem, hiện giờ em đang tô son màu xanh lá, nhưng lát nữa mọi người sẽ biết ngay.” Tô Uyển Ngọc nói xong liền cầm lấy cây son, trực tiếp tô lên môi mình.Những người hàng xóm nghe bà nói thì nhìn chằm chằm vào môi bà không chớp mắt, chờ nó đổi màu.Tô Uyển Ngọc tô lên được vài phút, quả nhiên màu xanh lá chuyển thành màu đỏ rực khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.“Ơ, thay đổi, thay đổi thật rồi! Thần kỳ quá, vậy mà lại có thể đổi màu sắc.”“Lần đầu tiên em thấy dạng son môi này đấy! Chị Tô, cho em một thỏi, em cũng muốn theo trào lưu.”“Chị cũng muốn, cho chị hai thỏi, để em chị một thỏi nữa.”Cứ như vậy, chị một cái em một cái, hàng xóm già trẻ lớn bé gì cũng đổ xô đi mua.Cuối cùng Tô Uyển Ngọc cầm tiền không nổi nữa, hàng xóm mới mang thắng lợi trở về.Tiễn hàng xóm về xong thì Tô Uyển Ngọc trở lại phòng, Giang Trường Hải chu đáo rót một chén nước đun sôi để nguội, mặt mũi tràn đầy đau lòng mà đưa chén nước cho vợ: “Vợ, nào, uống chút nước cho thấm giọng, ban nãy nói nhiều như vậy có phải mệt lắm rồi không?”“Không sao, kiếm tiền thì không mệt, anh Hải, anh xem một chút, vừa nãy chúng ta bán được bao nhiêu tiền? Hầy, nghĩ đến cảnh đi thành phố, em có chút không nỡ với hàng xóm chúng ta.” Tô Uyển Ngọc uống nước xong, hơi xúc động nói.“Không sao, vợ, chờ sau này Miên Miên nghỉ đông hay nghỉ hè gì đó, chúng ta còn có thể trở về mà.” Giang Trường Hải an ủi.“Ừm, được, ngủ đi, em cũng mệt rồi.” Tô Uyển Ngọc vừa mới giới thiệu sản phẩm cho hàng xóm đến hơn hai tiếng đồng hồ, bây giờ cũng hơi không có tinh thần.Bà rửa mặt xong xuôi thì nằm trên giường, nặng nề đi vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, cả nhà rửa mặt xong, không đợi Tô Uyển Ngọc nấu cơm, mẹ Lý Lan và Lý Lan bưng hai đĩa sủi cảo đầy ắp đến cửa.“Tiểu Giang, Tiểu Tô, hôm nay chị có làm sủi cảo, buổi sáng nay đừng nấu cơm, ăn sủi cảo đi.” Mẹ Lý Lan cười nói.“Ôi chị, sao mà em nhận được.” Tô Uyển Ngọc khách sáo từ chối.“Gì mà phải ngại, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, chúng ta ở gần đều là do duyên phận, cũng coi như là ruột thịt, nói mới nhớ, lần này thành tích của Lan Lan đã tiến bộ hơn rất nhiều, đều là nhờ công dạy kèm của Miên Miên lúc trước, Lan Lan về nhà nói mãi, nghe Miên Miên giảng đề còn dễ hiểu hơn cả thầy.” Mẹ Lý Lan khen ngợi.“Chị, chị nghĩ nhiều quá rồi, cũng do Lan Lan thông minh sẵn, chịu học, nên thành tích mới tăng lên như vậy.”Tục ngữ có câu rất hay, mọi người cùng khiêng kiệu hoa, bạn khen con tôi, tôi khen con bạn, mọi người đều vui vẻ.Quả nhiên sau khi Tô Uyển Ngọc nói ra lời này thì nụ cười trên mặt của mẹ Lý Lan càng trở nên xán lạn.Bà ấy quay lại nhìn Giang Miên Miên, nhiệt tình hỏi: “Miên miên, hè này thím phải nhờ cháu phụ đạo thêm bài tập cho Lan Lan rồi. Cháu cũng biết đó, học kỳ sau Lan Lan sẽ lên lớp sáu rồi, thím sợ nó theo không kịp nên để cháu kèm nó sớm hơn một chút. Cháu nghĩ sao?”“Dạ được ạ.” Giang Miên Miên gật đầu, quan hệ của cô và Lý Lan luôn tốt.Với lại ngoại trừ lúc gặp khó khăn thì những lúc khác vô cùng yên tĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận