Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1027 - Cùng nhau về nhà



Mà Giang Trường Phụng cùng với Mã Lỗi là vợ chồng bào nhiêu năm, đương nhiên biết ông ta rất biết xem xét thời cơ, thấy ông ta mấy ngày nay không ngừng bận rộn với dự án, cô ấy cũng không gây áp lực cho ông ta.Dù sao năng lực làm việc của Mã Lỗi cũng không đến nỗi nào, cô ấy bận rộn năm ngày mới làm chu đáo việc nhà máy phát điện năng lượng mặt trời.Mấy ngày này, cô ấy mang theo trợ lý của mình đi khắp nơi, bây giờ dự án đã đâu vào đấy, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.Hôm nay khi Giang Trường Phụng đang trong phòng làm việc xem báo cáo, thư ký của cô đẩy cửa bước vào.“Giang tổng, cháu gái ngài đang ở bên ngoài muốn gặp ngài.”Giang Trường Phụng nghe vậy, tự mình ra đón.“Cô út.” Giang Miên Miên nhìn thấy Giang Trường Phụng, vui vẻ chạy qua.Úc Thừa theo sau cô cũng lễ phép chào: “Cô út.”“Nào, Miên Miên, Tiểu Úc, đi thôi, chúng ta vào phòng nói chuyện.” Giang Trường Phụng dạo gần đây bận bù đầu, đã mấy ngày không được gặp cô cháu gái này rồi.Giang Miên Miên và Úc Thừa qua khu này chơi, vừa hay nhìn thấy công ty của cô út, cô liền làm nũng kéo Úc Thừa vào đây.“Cô út, ngày kia cháu phải về rồi, cô có muốn về cùng cháu không? Cha cháu cùng với ông bà, chú hai, chú ba chắc chắn rất nhớ cô, nếu như họ biết cháu gặp được cô ở Hongkong, cô không về thăm họ, họ sẽ buồn lắm.” Giang Miên Miên lắc lắc cánh tay của Giang Trường Phụng tỏ ý thương lượng.“Miên Miên, cô út hai ngày nay bận quá, quên mất không nói với cháu, lần này cô sẽ về với cháu, bao nhiêu năm trốn tránh, cô cũng nên về nhà rồi.” Giang Trường Phụng nhìn Giang Miên Miên, cảm khái nói.“Vậy thì quá tốt, cháu rất vui.” Giang Miên Miên ôm vả vai cô út, vui vẻ không ngừng nhảy cẫng lên.Giang Trường Phụng cũng cưng chiều nhìn cô, mặc kể để cô nhảy nhót hoan hô trong phòng làm việc của mình.Đi ra từ công ty của Giang Trường Phụng, cảm xúc kích động của Giang Miên Miên vẫn không ngớt.“Quá tốt rồi! Cha cháu mà thấy cô út thì mừng lắm đấy, cháu sẽ không báo trước cho cha, cháu phải để cô út đến trước mặt cha, dọa ông ấy một chút.” Giang Miên Miên nghịch ngợm lên kế hoạch.“Chỉ biết đùa dai, cẩn thận bị chú Giang đánh đòn đấy.” Úc Thừa cố ý trêu cô.“Còn lâu nhé, cha em yêu em nhất, ông ấy chưa bao giờ đánh em cả.” Giang Miên Miên ngẩng đầu kiêu ngạo nói.Sau khi Giang Miên Miên rời đi, Giang Trường Phụng bận rộn đến tận chín giờ hơn, mới sắp xếp ổn thỏa việc của công ty.Lần này cô ấy về, dự định ở lại vài tháng, cũng may công ty họ cũng đã có một đội ngũ làm việc thành thục, những việc cô ấy giao lại, họ hoàn toàn có thể làm tốt.Sáng ngày hôm sau, Giang Trường Phụng lái xe qua đón Giang Miên Miên, hai người đi trung tâm thương mại mua đồ làm quà tặng cho người nhà họ Giang.Giang Trường Phụng dựa theo lời miêu tả của Giang Miên Miên, bắt đầu chọn quần áo, giầy dép, trang sức cho người nhà, còn mua thêm những món ăn đặc sản của Hongkong.Giang Trường Phụng biết Giang Miên Miên thích ăn hải sản, còn đặc biệt chuẩn bị mấy thùng hải sản đem ký gửi mang về, cũng là để cho người nhà ăn thử.Hai cô cháu đi mua sắm cả buổi sáng, trên tay xách đầy túi đồ lỉnh kỉnh.“Cô út, cháu mệt rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi, ăn xong, buổi chiều lại đi dạo tiếp.” Giang Miên Miên uể oải nói.“Được, Miên Miên, vậy chúng ta để đồ lại trong xe, nếu không buổi chiều đi mua đồ chúng ta không xách nổi nữa mất.” Giang Trường Phụng tinh ý nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận