Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 396. Đến đón Miên Miên đi thủ đô

“Ừm, em làm đi.”
Úc Thừa lẳng lặng ngồi bên cạnh, cứ như ở nhà cũ họ Giang trước kia vậy, nhìn cô làm bài tập.
Khi Giang Miên Miên làm bài tập, cô tập trung cao độ đến mức có thể dễ dàng bỏ mặc tất cả mọi thứ xung quanh.
Úc Thừa nhìn một chút, đột nhiên tâm huyết dâng trào mà đút cô một quả nho.
Giang Miên Miên theo bản năng ăn nho vào miệng, nhưng mà lực chú ý của cô vẫn còn trong sách nên ăn rất chậm.
Quai hàm phồng lên, giống như một con hamster nhỏ vậy.
Úc Thừa thấy thú vị, cứ thế một quả rồi một quả, đút hết số nho còn lại cho cô.
Tô Uyển Ngọc trở về thấy chùm nho dài đã ăn hết rồi, bà liền cắt dưa hấu vừa mới mua về ra, đặt trong khay bưng tới cho hai đứa nhỏ.
“Lại này, Úc Thừa, Miên Miên, nghỉ chút đi, ăn một chút dưa hấu để giải nóng này.”
“Cảm ơn dì Uyển.” Úc Thừa lễ phép nói.
“Cảm ơn gì chứ, đứa nhỏ này, vậy mà lại khách sáo với dì Uyển.” Tô Uyển Ngọc quở trách nói.
Sau đó bà nghiêng đầu nói với Giang Miên Miên: “Miên Miên, ăn xong dưa hấu thì con đi nhặt rau nha, mẹ đặt ở cạnh giếng đó.”
“Dạ, mẹ.”
Giang Miên Miên cắn miếng dưa hấu lạnh buốt, chỉ cám thấy cả người cũng mát hẳn.
Úc Thừa cũng mặt đầy vui vẻ và tự tại.
Nơi này thật sự là một nơi thần kỳ, Cừu Non và chú Giang, dì Uyển chẳng cần cố tình làm gì lại có thể khiến cậu hoàn toàn thả lỏng.
Giang Miên Miên ăn xong dưa hấu, rửa tay, cô lấy cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh giếng, nhặt rau, Úc Thừa ngớ người không có gì làm, cũng đến giúp.
“Rau này nhặt thế nào?” Úc Thừa cầm rau lên hỏi.
“Làm thế này, nhặt phần lá vàng, không được tươi đi là được.” Giang Miên Miên cầm sợi rau trong tay, trực tiếp dạy tại chỗ.
Úc Thừa sau khi xem liền đứng ở bên cạnh cô bắt đầu lựa rau.
Dáng vẻ cậu bây giờ hoàn toàn khách với điệu bộ cậu cả lúc bình thường ở thủ đô, nếu để cho lũ bạn kia của cậu thấy được thì sợ rằng sẽ rớt mắt ra quá.
Giang Miên Miên nhìn cậu tay dài chân dài, ngồi xổm ở đó cứ như là chịu tủi thân gì đó, còn đáng thương, đáng yêu lạ thường.
Dĩ nhiên, cô cũng không dám nói ra lời này.
Cô bỏ rau trong tay uống, chạy vào phòng lấy một cái ghế cho Úc Thừa: “Anh Úc, anh ngồi cái này.”
Rửa xong rau, hai người lại vào trong phòng bếp phụ Tô Uyển Ngọc, ba người bận rộn hơn một giờ, làm một bàn thức ăn đầy ắp.
Tối Giang Trường Hải tan làm về ngửi thấy mùi thịt, ông kêu lên một tiếng vui vẻ.
Sau khi vào nhà thấy một bàn thức ăn, vui vẻ muốn chết lại vờ không có gì mà cất giọng hỏi: “Vợ ơi, hôm nay là ngày đặc biệt hả? Sao em lại làm nhiều đồ ăn như vậy?”
“Chú Giang, chú về rồi.” Úc Thừa sau khi nghe được giọng nói, cậu đi ra khỏi phòng bếp chào hỏi Giang Trường Hải.
“Ôi chao, nhóc Úc, cười vỗ vai của cậu: “Không tệ, lại rắn chắc, cũng sắp lớn thành chàng trai lớn rồi.
Úc Thừa cũng chỉ cười rộ lên: “Gần đây cháu khá là chăm chỉ rèn luyện, còn cao thêm mấy phân nữa.”
Tô Uyển Ngọc bưng món ăn cuối cùng ra, nói với Giang Trường Hải: “Trường Hải, mau rửa tay ăn cơm.”
“Được rồi, vậy thì đi.”
Lúc ăn cơm, người một nhà cũng không hề quan tâm đến quy củ ăn không nói, ngủ không nói, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Úc Thừa, lần này cháu tới đây là gặp cậu của cháu ạ?”
“Không phải vậy, chú Giang, lần này cháu tới là đón Giang Miên Miên đi chơi thủ đô một vòng.” Lời này Úc Thừa nói ra thật làm người khác ngạc nhiên.
“Gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận