Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1159 - Hai người sợ cái gì chứ



Vốn dĩ định đi xe bus qua, nhưng chưa chờ bọn họ ra cửa thì mấy người trẻ tuổi Úc Thừa đã lái xe nhà mình tới đón người rồi.Một đại gia đình ngồi chật kín năm chiếc xe Jeep.Giang Miên Miên và hai ông bà nội, còn có hai ông bà nhà họ Tô ngồi trong xe Úc Thừa, còn những người khác ngồi trên xe phía sau.Đến khi xe Jeep vào trụ sở sở lớn của quân khu xong, Giang Miên Miên rõ ràng đã cảm giác được sự khẩn trương của mấy người bên cạnh cô.Hai ông bà nhà họ Tô và ông bà nội nhìn cổng trụ sở lớn, thủ vệ có súng thật đạn thật đứng canh gác, trong lòng vô cùng căng thẳng, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Thủ vệ nhìn thấy biển số xe của bọn họ, cũng không đến kiểm tra, mà là trực tiếp chào một cái, vậy là cho đi luôn.Ông Úc đã chờ ở nhà từ lâu, ông ở trong nhà nhìn thấy mấy người Úc Thừa lái xe về, tự mình đứng ở cửa nghênh đón mọi người.“Ông em Giang, em dâu, ông em Tô, em dâu, mọi người tới rồi, vào nhà đi.” Ông Úc thân thiết nói.“Ừm.” Giang Đại Sơn đáp lại, mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía cảnh vệ đứng ở cửa, ghìm súng với vẻ mặt nghiêm túc, phòng bị.Những người khác cũng đều rất căng thẳng, tất cả bọn đều là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình như vậy.Ông Úc tất nhiên cũng chú ý tới sự căng thẳng của bọn họ, vì vậy vội vàng dẫn mọi người vào trong nhà.Trong nhà chỉ có dì Tôn và ông, ông sợ những người nhà họ Giang không thích ứng được nên cố ý không kêu cả nhà Úc Hoa Huân tới dùng cơm.Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là mấy năm nay mặc dù Úc Duệ Hiên đã trưởng thành, nhưng tính tình vẫn kiêu căng như vậy, căn cứ vào quan hệ của cậu ta và Giang Miên Miên mấy năm trước, ông chỉ có thể tận lực tránh cho bọn họ gặp mặt.Sáng sớm hôm nay dì Tôn đã bắt đầu chuẩn bị thức ăn hôm nay, lúc bọn họ tới thì thức ăn đã chuẩn bị xong hết rồi.“Ông em Giang, ông em Tô, lần này hai người tới thủ đô không dễ dàng, lần này tới thì ở thêm mấy ngày đi, để cho Trường Hải dẫn mọi người ra ngoài đi chơi chút.” Ông Úc nói với mấy người.“Ừ, chúng tôi cũng không nán lại được mấy ngày, ở nhà vẫn chờ chúng tôi về trồng trọt mà.” Giang Đại Sơn vô cùng thành thật nói ra suy nghĩ thật sự của mình.“Chúng tôi không ở mấy ngày, trong nhà còn có trẻ nhỏ phải chăm sóc.” Bác cả Tô cũng cười nói.Ông Úc quan tâm hỏi đến mấy đứa trẻ nhà họ Tô một chút, còn có tình hình ruộng đồng nhà họ Giang.Mấy người phụ nữ nhà họ Giang chủ động vào trong phòng bếp nấu cơm giúp dì Tôn.Sau khi bận rộn trong phòng bếp xong, mấy người lại tự nhiên hơn lúc mới tới nhiều, cộng thêm các cô ấy có rất nhiều đề tài nói chuyện chung với dì Tôn, không bao lâu sau, những người phụ nữ đã thả lỏng xuống.Có nhiều người hỗ trợ như vậy, rất nhanh cơm trưa đã được chuẩn bị xong.Lúc ăn cơm, trong lòng người nhà họ Giang đều vô cùng vinh hạnh và kích động, cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với nhân vật có địa vị cao như ông Úc này.Mặc dù hôm qua đã gặp mặt, nhưng hôm qua có nhiều người tới, lại là ở nhà Giang Trường Hải, ông Úc cũng không ngồi bao lâu.Không giống như hôm nay, có thể mặt đối mặt trò chuyện ở khoảng cách gần trong thời gian dài như vậy.Chỉ là vì thân phận của ông Úc đặc thù, lúc bọn họ ăn cơm cũng đặc biệt chú ý ngôn ngữ cử chỉ của mình, rất sợ thất lễ trước mặt ông cụ.Cũng chính bởi vì vậy mà bữa cơm này của bọn họ ăn rất mất tự nhiên.Thật vất cả ăn xong một bữa cơm, ông Úc thấy bọn họ thật sự có chút cẩn trọng không bỏ được, khi đối phương nói tạm biệt cũng không cố giữ lại.Đến khi bọn họ được Úc Thừa đưa về nhà, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, thần kinh và cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng được rồi.“Cha mẹ, hai người nhìn hai người căng thẳng chưa kìa, nhà họ Úc là nơi an toàn nhất nước Hoa, hai người sợ gì chứ.” Giang Trường Hải hiếm khi nhìn thấy cha mẹ mình có bộ dáng như vậy, cho nên vừa về nhà đã không khống chế được mà mở miệng trêu chọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận