Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 723 - Cậu thực sự là thần



Nói rồi bà nghiêm mặt lại nhìn về phía con trai mình: “Con ở đây học hành đàng hoàng, đừng có mà nghịch ngợm, cũng không được làm phiền con bé học, biết chưa?”“Dạ biết, mẹ yên tâm đi, con sẽ học bài chăm chỉ.”Bây giờ Vương Lợi như đã miễn dịch với lời dặn dò của mẹ, cậu ta ngồi lên ghế cạnh Giang Miên Miên, vừa lấy tập sách từ trong cặp ra vừa trả lời qua loa.Thấy mấy người lớn vừa ra khỏi cửa, đạp xe đi rồi thì Vương Lợi lập tức đẩy cặp sách qua một bên, kích động nhìn sang Giang Miên Miên hỏi: “Giang Miên Miên, lần này đi thủ đô có chơi gì vui không?”“Lần này tôi đến công viên giải trí, còn đến mộ của vua chúa ——” Giang Miên Miên vừa hồi tưởng lại vừa nói.“Oa! Lá gan của Giang Miên Miên cũng lớn thật, còn dám đến lăng mộ vua chúa! Ở trong đó có ghê không? Có thi thể thật không?” Chưa kịp nói xong thì Vương Lợi đã hô lên, vô cùng kích động.Ngược lại thì Lý Lan tỏ ra vô cùng sợ hãi, vẻ mặt muốn nghe nhưng không dám nghe.Giang Miên Miên lắc đầu: “Không có thi thể, trong lăng mộ vua chúa thì những đồ vật có giá trị và thi thể đã sớm bị các chuyên gia mang đi rồi.”“À, thì ra là như vậy, nếu vậy thì cũng không có gì đẹp cả.” Vương Lợi bĩu môi, mất hứng thú.“Vậy mau đến làm bài tập đi.”Giang Miên Miên dừng đề tài trò chuyện, nhìn lướt qua đống bài tập hè mới tinh của cậu ta rồi bình tĩnh nói: “Có phải từ lúc nghỉ hè đến giờ cậu không đụng vào một chữ nào không?”“Hì hì, Giang Miên Miên, cậu rõ ràng là bị thần —— là liệu sự như thần! Không sai, tôi chưa đụng đến chữ nào cả.” Vương Lợi gãi gãi đầu, thành thật nói.“Vậy thì viết nhanh lên.” Giang Miên Miên dùng bút ấn vào vở Vương Lợi, có lòng tốt nhắc nhở, “Cậu biết rằng ai mà không làm bài tập thì sẽ bị cô Khâu đánh mà.”“Biết rồi, cậu còn nói nhiều hơn mẹ tôi nữa.” Vương Lợi một bên mở vở, một bên nhỏ giọng thầm thì.Trải qua thời gian chung sống dài như vậy, bây giờ từ tận đáy lòng cậu ta đã thực sự xem Giang Miên Miên là bạn thân.Với lại càng hiểu rõ được Giang Miên Miên thì Vương Lợi càng kính sợ học sinh giỏi nhảy lớp tiểu học này.Nhất là của một học sinh kém với một học sinh giỏi, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác kính sợ.Cho nên trước mặt Giang Miên Miên thì Vương Lợi vô thức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.Vương Lợi vừa viết xong hai đề bài thì Lý Lan cũng đem cặp sách đến.Thái độ của Giang Miên Miên với Lý Lan tốt hơn nhiều so với cậu ta.“Chị Lan Lan đến rồi à, có muốn uống nước giải khát không? Hôm qua cha em vừa đến cung tiêu xã để mua.”Giang Miên Miên nói xong liền đi đến bên giếng nước lấy hai chai nước ngọt mát lạnh từ trong thùng đựng mà Giang Trường Hải để, chia cho mỗi người một chai.Lý Lan nhận lấy chai nước ngọt mát lạnh, áp lên mặt mình, dễ dịu thở dài nói: “Cảm ơn miên Miên, đúng lúc chị hơi khát nước.”“Cảm ơn, Giang Miên Miên.”Vương Lợi cũng không quan tâm ra sao, có uống là được.Cậu ta cảm ơn xong thì vội vàng mở chai nước ngọt ra uống một ngụm, ngụm nước lạnh chảy xuống thực quản, cậu ta thỏa mãn nheo mắt lại.Ba người vừa uống vừa trò chuyện, tất nhiên, chủ yếu là Giang Miên Miên và Lý Lan nói chuyện, còn Vương Lợi chỉ việc ngồi nghe.“Miên Miên, học kỳ sau chị có thể học chung trường với em rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi học được không?” Lý Lan vui vẻ nói.“Được chứ, chị Lan, buổi trưa chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau.” Giang Miên Miên cũng cười tủm tỉm đề nghị.Cô vô cùng thích chị nhỏ Lý Lan hàng xóm cạnh nhà này, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, đã vậy còn học hành chăm chỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận