Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 517. Chuyện nhỏ thôi

“Các chú không nghe nhầm đâu, chính là một nghìn năm trăm đồng.” Giang Trường Hải vừa nói vừa lấy tiền ở trong túi ra.
Một xấp tiền dày cộp kia khiến hai anh em họ nhìn mà sáng rỡ hai mắt.
Nhiều, nhiều tiền như vậy, hai người họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Hai người kích động đến mức tay cũng run rẩy.
Lúc Giang Trường Hải đếm tiền trước mặt hai em trai xong, đưa hai xấp tiền cho hai người, Giang Trường Hà lau qua mồ hôi tay lên quần áo trước rồi mới đưa hai tay nhận lấy.
Giang Trường Đào cũng vô cùng mừng rỡ nhận tiền, không kịp chờ đợi mà đếm luôn.
Đợi ông ta đếm xong, nụ cười trên gương mặt cũng không khép lại được: “Ha ha, nhiều tiền như vậy, em, em phát tài rồi. Sau này có thể ngày ngày ăn thịt.”
Giang Trường Hà nhìn xấp tiền trong tay, trong lòng cũng nóng bừng lên.
Số tiền ông ta kiếm được lần này đủ cho Nguyên Bân lớn lên cưới vợ sinh con.
Chiêu Đệ nói đúng, con trai ông ta chính là thần tiên chuyển thế.
Xem xem, thằng bé vừa đến nhà bọn họ mấy tháng, ông ta đã kiếm được một khoản tiền khổng lồ, con trai ông ta chính là phúc tinh của nhà bọn họ.
Sau khi kích động giảm bớt, Giang Trường Hà nhìn tiền trong tay, chần chừ một lúc rồi nhìn Giang Trường Hải nói: “Anh cả, chú ba, lần này chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy có phải nên cho cha mẹ một ít không. Những năm nay cha mẹ nuôi anh em chúng ta cũng không dễ dàng gì.”
“Anh không có ý kiến, các chú muốn cho bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.” Giang Trường Hải dửng dưng đáp.
Hiện giờ nhà ông có khoảng một nghìn năm trăm, một nghìn sáu trăm đồng. Biết cha mẹ ít tiền đối với ông mà nói không đáng gì cả.
Giang Trường Đào vừa nghe lời này, lập tức siết chặt tiền trong tay khuyên nhủ: “Anh hai, anh đừng có ngốc. Với tính tình của mẹ chúng ta, nếu bà biết trong tay chúng ta có tiền nhất định sẽ thu hết. Cho dù không lấy hết hoàn toàn thì cũng sẽ không để lại cho chúng ta được bao nhiêu. Nhiều năm như vậy rồi, anh còn chưa sống đủ cuộc sống xin tiền người khác sao?”
Tiền này của ông ta còn chưa cầm được bao lâu đã phải giao ra, làm sao mà ông ta chịu cam tâm.
Giang Trường Hà nghe vậy cũng có chút do dự.
Nhưng hiện giờ trên tay ông ta có tiền, lại nhìn cuộc sống túng thiếu của cha mẹ, trong lòng ông ta cũng khó chịu.
Giang Trường Đào thấy thái độ của ông ta hơi giãn ra, lại nói tiếp: “Hơn nữa, anh hai, cho dù anh không nghĩ cho mình thì anh cũng phải nghĩ cho con trai của anh chứ. Thằng bé mới sinh ra, còn nhỏ như vậy, sau này đồ ăn đồ dùng có thứ nào không cần đến tiền chứ. Người lớn chúng ta có thể tạm bợ, nhưng trẻ con có thể tạm bợ sao? Anh nỡ lòng để con trai mình sau này ngày nào cũng ăn lương thực thô, không được ăn thịt sao?”
Giang Trường Hà nghe vậy, trong lòng càng rối như tơ vò.
Ông cũng biết tính cách của mẹ mình, nếu như để bà ta biết được chuyện này thì số tiền trong tay bọn họ chắc chắn sẽ không còn lại bao nhiêu.
Nhưng nếu bọn họ cứ giữ lại tiền để tự tiêu như vậy, trong lòng ông lại rất áy náy, cảm thấy phận làm con như bọn họ thực sự rất không có hiếu.
Vào lúc Giang Trường Hà còn đang do dự mâu thuẫn, Giang Trường Hải không nhìn được nữa, “xì” một tiếng: “Thằng hai, thằng ba, chuyện có gì đâu chứ. Anh có một ý này, các chú nghe xem thế nào nhé.”
Giang Trường Hà như vừa tìm thấy người đáng tin cậy, gật đầu đáp: “Anh cả nói đi, em nghe anh hết.”
Giang Trường Hải không nhanh không chậm nói: “Anh nghĩ như thế này, chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy mà không hiếu kính cha mẹ một chút quả thực là không được. Nhưng tính cách của mẹ các chú cũng biết rồi đấy, vô cùng bá đạo. Cho nên chúng ta đừng nói thật với cha mẹ, chúng ta nói rằng lần này bán nhân sâm chỉ được sáu trăm đồng, ba nhà mỗi nhà được chia hai trăm, mỗi người chúng ta lấy ra năm mươi đồng để biếu cha mẹ, cha mẹ chắc chắn sẽ hài lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận