Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 229. Hệ thống ngốc nghếch hiểu nhầm

Chiêu Đệ gật đầu lễ phép: "Cháu biết rồi bác, cháu sẽ không kể cho ai nghe."
Chết tiệt, tại sao cái gì tốt đẹp cũng bị nhà bác cả chiếm hết!
Dẫn theo Chiêu Đệ nên cả nhà làm gì cũng không được hanh thông.
Giang Trường Hải không mua nhiều đồ lắm mà đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh, ăn uống tiết kiệm hơn bình thường rồi về nhà.
Mặc dù trong mắt nhà Giang Trường Hải họ đang chi tiêu “tiết kiệm”, nhưng trong mắt Chiêu Đệ thì nhà bác cả chi tiêu rất nhiều.
Cô ta ăn no, xoa bụng thầm khen nhà bác cả sống sướng quá.
Không như nhà cô ta nai lưng ra làm việc nhưng không được ăn một miếng thịt nào.
Càng nghĩ càng thấy ông trời bất công, người cần cù lao động chịu khó thì không có cái ăn, kẻ buôn bán lươn lẹo thì mỡ dính quanh mồm.
Về đến nhà, nghĩ về chuyện Úc Thừa nói mà Tô Uyển Ngọc vui không ngủ được.
Bà ghé lại gần bàn nhỏ với Giang Trường Hải: “Anh Hải, nếu năm sau anh được nhận vào phân xưởng vận tải thế thì mình đừng xây nhà trong thôn. Úc Thừa bảo thằng bé có nhà trọ riêng mà, chúng ta chuyển đến ở tạm nhà trọ, đợi kiếm thêm được tiền sẽ mua nhà ở thị trấn, anh thấy sao?”
“Anh cũng nghĩ vậy.” Giang Trường Hải nói xong cũng ngẫm nghĩ nghiêm túc.
Mấy năm nay ai cũng muốn trở thành dân thành phố để được cung cấp lương thực, mỗi tháng được cho các loại tem phiếu.
Mặc dù Giang Trường Hải không có tem phiếu nhưng ông có cách, sau này mà sống ở thị trấn nhà ông làm gì cũng tiện.
Tô Uyển Ngọc nói liến thoắng: “Chúng ta xây nhà ở trong thôn cũng tốn khá nhiều tiền. Nếu mua nhà ở thị trấn thì cũng tiện cho Miên Miên đi học. Tự nó đi học được, không cần anh đưa đón mỗi ngày.”
Về sau Giang Trường Hải trở thành công nhân ở phân xưởng, việc đưa đón Giang Miên Miên sẽ đến tay bà.
Bà không muốn dậy sớm đưa Giang Miên Miên đi học. Nếu mua nhà ở thị trấn vậy đó là một mũi tên trúng mấy con chim.
Dù bà không nói ra nhưng hai cha con rất hiểu bà, đều biết bà tính vậy để lười.
Có điều Giang Miên Miên cũng tán thành cả hai tay chuyện mua nhà ở thị trấn, cô như nhìn thấy tương lai hạnh phúc đang vẫy chào.
Cuộc sống lười chảy thây vui vẻ giống đời trước sắp đến rồi!
Hệ thống nhận thức được suy nghĩ nguy hiểm của ký chủ, lập tức chen miệng dạy dỗ: “Ký chủ ơi cô nghĩ vậy là sai rồi! Tất cả những gì cha mẹ cô đang làm đều vì mong cô được học hành tốt hơn. Nếu như cô chỉ muốn ăn no chờ chết như con chuột, vậy chẳng phải đã phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ cô à? Vả lại cả thôn Thạch Kiều đã biết cô là thần đầu, nếu cô không học hành đàng hoàng để trở thành người giỏi giang, cha mẹ cô sẽ chạnh lòng lắm!”
Giang Miên Miên bị mắng hoang mang: “Tôi có nói là tôi không học hành đàng hoàng đâu.”
Cô đã không còn kháng cự việc học, cô sẽ học xong cấp ba rồi đi làm công nhân.
“Ôi xin lỗi, hệ thống ngốc nghếch hiểu nhầm.” Hệ thống biết mình nhầm nên đã xin lỗi ngay.
Có hy vọng, một nhà ba người tha hồ tưởng tượng tương lai sáng lạn, ai cũng nhếch môi cười chìm vào giấc mơ đẹp.
Ở một nơi khác Chiêu Đệ mở mắt thao láo, nằm trên giường đất không sao ngủ được, nghĩ xem làm cách nào để cũng đưa cha cô ta vào làm trong phân xưởng.
Cô ta không có dự định kiếm vài đồng lương ổn định như những người dân quê khác, bởi vì sau này khi mà nhà nước ban hành chính sách cho phép tự do buôn bán, khi ấy cả nhà mở quán ăn cũng kiếm được nhiều tiền.
Nơi mà cô ta nóng lòng nhắm đến chính là phân xưởng vận tải lương cực kỳ cao, phải biết rằng xe xuất ra từ phân xưởng vận tải chạy khắp cả nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận