Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 410. Cà rem đuổi là được

“Thật sự cảm ơn hai chị nhiều lắm. Hôm nay trời nắng, mau vào nhà ngồi chút đi.” Tô Uyển Ngọc gọi.
“Thôi không vào nhà đâu, nói hai câu rồi đi ấy mà. Tiểu Tô này, lần trước gặp quên hỏi em mất. Cháu của em là người ở đâu đấy, trông dáng vẻ, khí chất không giống người chỗ mình lắm.” Thím Lý dò hỏi.
Thấy có người khen Úc Thừa, Tô Uyển Ngọc cũng rất tự hào: “Úc Thừa là người kinh đô chị ạ, nghỉ hè nên tới chơi mấy ngày thôi.”
“Ai ui, ra là người kinh đô, hèn gì nhìn không giống bọn mình. Được, em vào nhà đi, bọn chị về trước.” Hai người vẫy vẫy tay, quay người đi ra ngoài.
Tô Uyển Ngọc tiễn họ ra cổng, trùng hợp gặp phải mẹ Vương Lợi cũng tới đưa xe. Mấy người đứng nói chuyện một lát rồi thím Lý và mẹ Vương Lợi cùng rời đi.
Thím Lý với mẹ Vương Lợi dò la được tin tức rồi, hài lòng quay lại tám chuyện với hàng xóm.
Sau khi mấy người đó đi, Giang Miên Miên nhìn hai chiếc xe đạp trong sân nhà, hỏi: “Mẹ, chúng ta mượn xe đạp làm gì?”
“Ngày mốt mừng thọ ông nội con rồi nên phải mua thịt với mấy đồ nữa. Mẹ mượn xe đạp để chở đồ.” Tô Uyển Ngọc nhanh chóng giải thích.
Giang Miên Miên “À” một tiếng rồi không hỏi nữa. Ngược lại là Úc Thừa bên cạnh lên tiếng: “Ngày mai để cháu nhờ chú Mạnh lái xe tới đón chúng ta đi về cho.”
Tô Uyển Ngọc không chút do dự từ chối: “Không cần phiền phức vậy đâu. Chút đồ này thì cần gì xe hơi chứ, phí phạm lắm. Đi một chuyến tốn biết bao nhiêu tiền xăng chứ.”
Chiếc xe hơi kia quý giá bao nhiêu, chở người thì được chứ sao có thể chở hàng.
Úc Thừa nghe vậy thì không cưỡng cầu nữa, nhưng lại nhớ ra mình chưa mua quà cho ông cụ Giang.
Thật ra hồi trước cậu có biết ngày sinh của ông cụ Giang là ngày mấy rồi, còn định mua đài radio làm quà, bây giờ phiếu radio đã đổi xong để trong túi quần áo luôn rồi này.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy chú mình thì tâm trạng lại không tốt, thế là quên mua luôn.
Nhưng bây giờ vẫn còn thời gian, thế là cậu nhìn qua Giang Miên Miên nói: “Cừu Non, đi thôi, anh Úc dẫn em tới cung tiêu xã mua kem ăn.”
Giang Miên Miên còn đang thấy trời nắng nóng khó chịu, nghe lời mời của Úc Thừa thì mắt sáng lấp lánh lên: “Anh Úc, em muốn ăn kem lạnh năm hào, rồi uống thêm một chai nước ép quýt ngọt.”
“Được, em muốn ăn gì cũng được.” Úc Thừa vốn không thiếu tiền nên ra tay hào phóng.
Nếu không phải là cậu sợ Giang Miên Miên ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy thì cậu sẽ mua hết sạch kem và nước ngọt ở cung tiêu xã cho cô ăn. Đại thiếu gia tiền nhiều nhiều nước nào quan tâm chút tiền đó.
Tô Uyển Ngọc lại nói: “Úc Thừa, cháu đừng chiều con bé quá, mua cho nó kem là đủ rồi.”
Giang Miên Miên: … Mẹ đúng là mẹ ruột của con.
Thấy cô rầu rĩ phồng má, Úc Thừa thấy hơi buồn cười bảo: “Không sao đâu dì Uyển, kem lạnh với kem que đều rất rẻ.”
Cung tiêu xã gần nhà cô, đi được một lúc, Giang Miên Miên đã tay trái cầm kem, tay phải cầm nước ngọt trở về.
Dáng vẻ nhỏ nhắn đó cứ như con mèo con trộm cá. Tô Uyển Ngọc nhìn thấy, hận không thể véo má cô ra hai bên.
Mặc dù Tô uyển Ngọc thân là một người mẹ ruột hay hố con gái, nhưng Giang Miên Miên là đứa con gái rất hiếu thuận. Lại chẳng phải à, cô đến cung tiêu xã nhưng không chỉ lo ăn, mà còn mua kem và nước ngọt cho mẹ mình nữa.
“Mẹ, mẹ, anh Úc mua kem với nước ngọt cho mẹ nè. Mẹ mau ăn kem đi, đợi lát nữa tan mất đấy.” Giang Miên Miên cướp công, giở chiêu mượn hoa hiến Phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận