Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 416. Là con nói sai

Giang Trường Hải thấy vợ mình đang dọn bát, bước đến cầm lấy cái bát ngay trước mặt mọi người tha thiết nói: “Vợ à, em đang đến tháng không được đụng vào nước lạnh. Em cứ ngồi nghỉ là được rồi.”
“Vậy cũng được, eo của em đang mỏi lắm rồi đây.” Tuy rằng Tô Uyển Ngọc chưa đến tháng, nhưng nghe thấy những lời này lập tức giả vờ như hết sức yếu ớt, đỡ eo ngồi lên ghế.
Giang Trường Hải cố ý nói vậy để những người trong phòng nghe, tránh để người khác nói cô con dâu Tô Uyển Ngọc lười biếng không chịu làm việc.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc lười biếng như thế nào, trong lòng Trương Quế Hoa hiểu rõ nhất. Nhưng bà ta nghĩ đến việc thằng cả bỏ tiền bỏ công sức cho tiệc mừng thọ nên cũng không phá đám mà ngầm cho phép việc này.
Tôn Lệ Hà cũng là con dâu của nhà họ Giang không kìm được mà ghen tị, anh cả đối xử với chị dâu thật tốt.
Nghĩ tới đây, bà ta nhìn Giang Trường Đào không chút động tĩnh, thầm nghĩ về phương diện này chồng mình phải học tập anh cả thật tốt.
Giang Trường Hà nhìn qua cái bụng của Triệu Tiểu Quyên, học dáng vẻ của anh cả thương lượng với hai ông bà cụ: “Cha mẹ, bây giờ bụng của Tiểu Quyên đã lớn rồi, làm việc cũng không được tiện. Hôm nay cô ấy đã bận rộn cả một ngày rồi, quá mệt nhọc thì không tốt cho đứa trẻ, để cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Trương Quế Hoa vốn đang có chút bất mãn với hành động vừa rồi của thằng cả, vẫn còn đang nén giận trong lòng, bây giờ Giang Trường Hà lại chủ động chọc đến.
Bà ta lườm đứa con thứ hai, khó chịu quở trách: “Mẹ nói này thằng hai, con định làm gì suốt ngày vậy? Sao chỉ có vợ của con là quý giá? Trước đây mẹ mang thai con có việc gì mà không làm, cuối cùng lúc trở dạ mẹ vẫn còn cuốc đất ở ngoài đồng đấy. Mấy lần trước vợ con mang thai không phải vẫn làm việc suốt ngày sao? Vẫn sinh đẻ thuận lợi đấy còn gì. Sao bây giờ lại yếu ớt như vậy, ngay cả chút việc nhà cũng không làm được?”
Phụ nữ nông thôn đã làm việc từ nhỏ, làm gì yếu ớt đến như vậy. Thằng hai học ai không học, cứ phải học cái lỗ tai mềm sợ vợ của thằng cả.
Học rồi cũng không học chỗ tốt, không biết học chút bản lĩnh của người ta. Nếu như con cũng có thể vào thành phố làm công nhân, cho dù bắt mẹ thờ phụng vợ con mẹ cũng làm.
Giang Trường Hà cũng chỉ học theo nói một chút, không ngờ lại bị mẹ mình mắng cho một trận.
Có điều cho dù bị mắng ông cũng không tức giận, ông cũng đã quen rồi, chỉ thật thà đáp: “Làm được ạ, là con đã nói sai.”
Triệu Tiểu Quyên cũng không cảm thấy mình mang thai thì không cần phải làm việc nhà.
Bà cụ nói không sai, những lần mang thai trước bà đều làm việc cho đến khi trở dạ, ngay cả em dâu ba và những người khác trong thôn cũng như vậy, cho nên không có gì phải oán trách.
Nhưng Giang Trường Hà nói chuyện giúp mình, bà vẫn thấy rất cảm động.
Bà nhìn qua chồng mình, cười trộm một tiếng, sau đó tiếp tục làm công việc trên tay.
Tôn Lệ Hà rửa bát ở trong bếp nghe thấy bà cụ mắng anh hai, trong lòng cũng dễ chịu hơn, chí ít trong nhà này chị hai không thể hơn được bà ta.
Còn Chiêu Đệ nhìn thấy bà cụ đối xử khác biệt như vậy, trong lòng rất không cam tâm.
Từ sau khi quay về, bác gái và Tam Nha chưa hề làm gì cả. Mẹ cô ta thì lại ôm bụng bầu bận tối mắt tối mũi. Cũng chỉ vì nhà bác cả biết nịnh bợ, biết kiếm được tiền hơn nhà cô ta, nên ông bà nội cũng thiên vị đến lệch trời lệch đất.
Trong lòng Chiêu Đệ căm hận, không tự chủ được dùng ánh mắt ghen tị nhìn về phía Giang Miên Miên.
Úc Thừa nhạy bén nhận ra ánh mắt bất thiện của Chiêu Đệ, khẽ cau mày nhìn cô ta.
Chiêu Đệ thấy Úc Thừa nhìn mình, vô thức cười ngọt ngào với cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận