Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 393. Tự bỏ tiền túi bù tiền thưởng

"Đúng vậy, bài văn này rất có sức cuốn hút, những điều được viết ra như là cô bé nhìn thấy tận mắt, tự mình trải qua vậy."
Giang Miên Miên đọc xong bài văn, bí thư công xã đi đến bên cạnh cô, nhìn về mọi người dưới đài đang nhiệt tình vỗ tay: "Được rồi, mọi người yên lặng một chút, ba bạn học nhỏ đều viết văn vô cùng hay, cả ba bạn học sinh này ở trong kì thi lên cấp, đều có thành tích nổi trội, đạt được điểm tối đa. Để cổ vũ ba bạn học sinh, trấn trưởng đặc biệt khen thưởng tặng cho mỗi người năm mươi đồng."
Các thôn dân đứng ở bên dưới, sau khi nghe xong trong trấn sẽ thưởng năm mươi đồng, tiếng kinh hô vang lên liên tiếp.
"Ôi trời đất ơi, khen thưởng này của trấn đúng là một khoản lớn, lại thưởng nhiều tiền như vậy! Năm mươi đồng còn nhiều hơn tiền mà gia đình bình thường kiếm một năm."
"Đúng vậy, tất cả người trong nhà chúng tôi vất vả nhọc nhằn ra đồng làm ruộng cả một năm, trừ đi ăn mặc tiêu dùng, cũng không để dành ra được nhiều tiền như thế."
"Bây giờ tôi coi như là chân chính hiểu được chỗ tốt của việc đi học, đi học đúng là có thể giàu lên."
Bí thư công xã thấy ở bên dưới tiếng nói chuyện quá to, ông đưa tay lên vẫy vẫy xuống: "Các đồng chí, yên lặng một chút."
Sau khi mọi người yên tĩnh lại, bí thư công xã mới nói tiếp: "Ngoại trừ khen thưởng của thị trấn, tiểu học thị trấn cũng thưởng hai bạn đạt hạng nhất, mỗi người hai mươi đồng, tiểu học công xã chúng ta khen thưởng Giang Miên Miên hai mươi đồng, đương nhiên, công xã chúng ta cũng sẽ thưởng cho Giang Miên Miên mười đồng tiền, mời trấn trưởng, hiệu trưởng trường tiểu học thị trấn, và hiệu trưởng trường tiểu học công xã lên trao học bổng cho ba bạn học sinh."
Bí thư công xã nói xong, phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Giang Miên Miên cũng không nghĩ tới lần này cô có thể được nhận nhiều tiền thưởng như vậy, lại thêm toà soạn báo gửi đến cho cô bốn đồng thù lao, cô lập tức có tổng cộng tám mươi bốn đồng.
Đây thật sự không phải một con số nhỏ.
Đầu tiên là trấn trưởng cho ba học sinh bọn họ mỗi người năm mươi đồng, đều là một sấp mười tờ tiền mới tinh.
"Cả ba học sinh tiểu học các cháu đều là tương lai của tổ quốc ta, dù lần này các cháu thi rất tốt, nhưng không được vì thế mà kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng để sau này kiểm tra đạt thành tích tốt hơn nữa, hiểu không?"
Ba đứa bé nặng nề gật đầu: "Vâng, trấn trưởng, chúng cháu sẽ học tập thật tốt."
Hai vị hiệu trưởng cũng thưởng riêng cho học sinh của mình, bình thường học bổng của công xã tiểu học nhiều nhất là mười đồng, cũng hết cách rồi, tài chính của trường không đủ.
Nhưng hiệu trưởng Phương cảm thấy Giang Miên Miên đạt được thành tích tốt như vậy, học bổng của trường học bọn họ, cho dù là không thể nhiều hơn so với trong trấn, nhưng cũng phải ngang bằng bọn họ.
Cho nên ông tự bỏ tiền túi, bù mười đồng tiền, như vậy mới có được hai mươi đồng tiền thưởng này.
"Trò Giang Miên Miên, sau này lên học cấp hai, phải tiếp tục cố gắng học tập, cứ chiếu theo tình hình bây giờ, tiền đồ tương lai của em chắc chắn không gì đong đếm được." Hiệu trưởng Phương vỗ vỗ bả vai của Giang Miên Miên, đặt kỳ vọng cao vào cô, nói.
"Vâng, hiệu trưởng, em sẽ tiếp tục cố gắng." Giọng điệu của Giang Miên Miên rất kiên định.
Cô là đang quyết chí trở thành học bá, tranh thủ nhanh chóng nghiên cứu ra vật dẫn.
Chờ sau khi hiệu trưởng phát học bổng xong, công xã cũng thưởng Giang Miên Miên mười đồng tiền.
Người ở dưới khán đài nhìn thấy một xấp tiền mười đồng mới tinh trong tay ba đứa bé, đến cả người trong thị trấn cũng đều rất hâm mộ, ánh mắt người ở nông thôn thì càng nóng bỏng.
Chỉ thi đạt hạng nhất một lần đã có thể được nhận bảy tám chục đồng, mỗi năm thi hai lần, những đứa bé này chính là chỉ dựa vào thi cử cũng có thể nuôi sống tất cả người trong nhà.
Suy nghĩ của nhiều người bắt đầu sinh động lên, định đến khai giảng học kỳ sau, bọn họ cũng phải đứa con cháu trong nhà đến công xã tiểu học đọc sách.
Hẳn là cho rằng công xã tiểu học có thể đào tạo ra một tiểu thần đồng thì có thể đào tạo ra người thứ hai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận