Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 548 - Ai cũng không thể vượt qua



Tôn Lệ Hà khóc thút thít xúc động nói: “Bây giờ anh cả khác rồi, còn có một cô con gái có tiền đồ như vậy, sau này chúng ta quan hệ tốt với bọn họ, để anh cả dẫn chúng ta kiếm tiền, đợi sau này có tiền, chúng ta cũng đến thị trấn mua nhà lớn.Giang Trường Đào giọng đắc ý: “Chuyện này thì chắc chắn rồi, anh và anh cả là anh em ruột thịt gãy xương còn liền gân mà.”“Đúng đúng đúng, muốn có quan hệ thì cũng không thể vượt qua người anh em ruột là anh đây.”Tôn Lệ Hà cười híp mắt phụ họa, nhớ đến lúc trước ngày nào Tô Uyển Ngọc cũng thoa kem dưỡng da, bôi tới mặt trắng nõn, khiến bà ta ước ao không thôi.Nghĩ tới bây giờ trong tay nhà mình cũng có tiền, liền thương lượng với Giang Trường Đào: “Trường Đào, hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền vậy, chúng ta đến Cung tiêu xã mua bánh đào cho Chí Văn và Chí Võ đi, mấy ngày nay hai anh em nó cứ nhao nhao đòi ăn bánh đào đó, sẵn tiện mua cho em một hộp kem dưỡng da.”Giang Trường Đào suy nghĩ một chút, gật đầu, dù sao bây giờ nhà có tiền, hơn nữa hai thằng nhóc Chí Văn và Chí Võ này, biểu hiện trong học kì này quả thật không tệ, tan học cũng không ra ngoài chơi đùa, biết chủ động làm bài tập.Có câu có thưởng thì có phạt.Biểu hiện hai đứa nó tốt như vậy, làm cha mẹ chúng quả thật phải khen thưởng cho chúng một chút, còn vợ ông ta muốn mua kem dưỡng da thì chỉ cần giá tiền không quá mắc đều có thể mua.“Được, vợ à, em nói đúng, dù sao bây giờ trời còn sớm, vậy thì bây giờ chúng ta đến Cung tiêu xã, mua thêm chút kẹo cho con trai, để khuyến khích chúng đi học cho giỏi, mua cho em kem dưỡng da.”Sau khi hai vợ chồng thương lượng xong, sửa soạn một chút liền chuẩn bị đến thị trấn.Giang Trường Hà đang ở trong sân dùng cây trúc đan thành đồ chơi nhỏ cho con trai, ông ta thấy hai người nhà thằng ba ăn mặc gọn gàng, đẹp đẽ đi ra ngoài, nghi ngờ hỏi: “Thằng ba, hai người đi đâu vậy?”Giang Trường Đào thấy trong sân không có người, nháy mắt với anh hai ông ta, hăm hở nói: “Anh hai, không phải là kiếm được tiền sao, bọn em đến Cung tiêu xã mua ít đồ.”“À, vậy thì đi đi.” Giang Trường Hà nghe vậy, khoát tay nói.“Được rồi, vậy thì anh hai bọn em đi đây.” Dáng vẻ hai người Giang Trường Đào vui mừng rời đi.Giang Trường Hà ngồi trong sân, nhìn bóng người họ rời đi, suy nghĩ một chút, buông cây trúc trong tay xuống, cũng vào phòng.“Tiểu Quyên, mới vừa rồi hai người nhà thằng ba đến Cung tiêu xã mua đồ, một lát nữa anh đến thị trấn, cũng mua cho bọn nhỏ một ít thức ăn.” Giang Trường Hà giọng điệu rầu rĩ nói.Triệu Tiểu Quyên đang ngồi trên giường đất khâu vá sửa lại quần áo, nghe thấy lời ông ấy nói, dừng một chút, nhớ tới mấy năm nay con gái ở nhà chịu đau khổ, bà ấy gật đầu, tán đồng nói: “Được, Trường Hà, anh nói đúng, chuyện này thì em cho anh lấy tiền đó.”“Tiểu Quyên, anh muốn mua cho mấy con bé một chút bánh bích quy và kẹo trái cây, nhưng con trai anh còn quá nhỏ không ăn được, em nói xem mua gì cho nó thì tốt đây?” Giang Trường Hà đứng trên đất, với vẻ mặt của người làm cha nhìn Giang Nguyên Bân đang ngủ say hỏi.Triệu Tiểu Quyên suy nghĩ một chút nói: “Mua cho Nguyên Bân mấy thước vải bông, làm hai bộ quần áo nhỏ, bây giờ Nguyên Bân cũng chỉ mặc lại mấy bộ quần áo cũ trước đây còn sót lại của mấy cô nhóc, hơi quá cũ nát rồi.”“Được, anh mua thêm móng heo cho em, để em nấu canh uống, chỉ cần em ăn được thì con trai anh mới có thể ăn được.” Giang Trường Hà suy nghĩ một chút, hiếm khi hào phóng mà nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận