Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 820 - Xa thì thương gần thì ghét



Người ta vẫn hay nói xa thì thương mà gần thì lại ghét, bây giờ Tô Uyển Ngọc sống trong thị trấn, một tháng cũng chẳng gặp bà cụ được mấy lần, hai người cũng không còn mâu thuẫn nhiều như trước nữa.Hơn nữa con dâu còn sinh cho nhà mình một đứa cháu gái thông minh lanh lợi, giờ còn là nhân viên chính thức của chính phủ, còn kiếm được nhiều tiền hơn cả con trai mình, hiện tại bà cụ nhìn thấy bà cũng vừa mắt hơn xưa nhiều rồi.Quan hệ giữa hai người ngược lại còn thân thiết hơn lúc trước.Chiều tới, Giang Trường Hải giao hàng xong, quay về nhà nhìn thấy mẹ mình thì rất vui mừng.Nghe được bà cụ đến đây là để lo chuyện ăn uống cho con gái mình, còn đem theo cả ba con gà bảo bối từ nhà lên, lập tức đấm vai, xoa bóp nịnh nọt.“Mẹ, mẹ tốt quá rồi, còn là một người bà hiền từ dịu dàng nữa, vậy nên mới có thể nuôi dạy con gái con trở thành một đứa cháu gái ưu tú như vậy.” Giang Trường Hải cười nói lời ngon ngọt với mẹ ông.“Còn không phải sao, Miên Miên giống mẹ đấy, nếu như giống hai vợ chồng con, vừa lười lại còn hay giở trò hòng chiếm hời, làm sao có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ thông minh như vậy được.” Trương Quế Hoa không hề khách sáo nói.“Mẹ, sao mẹ lại đả kích bọn con như vậy, con gái con giống con và vợ mà, cùng lắm cũng chỉ giống một phần của mẹ thôi.” Giang Trường Hải giơ ngón tay cái, kéo ra một khoảng cách xa với ngón trỏ.“Hừ, thằng nhóc thúi này, mẹ thấy Miên Miên cũng khác xa con lắm đấy.” Trương Quế Hoa nói xong mới nhớ ra mình còn đang hầm canh trong phòng bếp liền vội vàng chạy xuống.Nồi canh gà hầm ba tiếng của Trương Quế Hoa giờ đã chín, lúc này mùi thơm nức mũi bay ra, Chí Văn hít mạnh một hơi, say mê nói: “Wow, canh gà bà nội hầm thơm quá đi.”“Phải đó, thơm quá.” Chí Võ cũng nuốt nước miếng, mắt chăm chăm, vẻ mặt muốn được ăn nhìn bà ta.Tất nhiên bà cụ nhìn thấy dáng vẻ tham ăn của hai đứa cháu trai, bà ta múc cho Giang Miên Miên một bát lớn đầy canh trước, trong bát còn bỏ rất nhiều thịt.Mặc dù canh gà còn hơn nửa nồi, nhưng bà ta chỉ múc cho Chí Văn Chí Võ nữa bát canh.“Tới đây nào Miên Miên, đây là phần của cháu.” Bà cụ đưa bát lớn cho Giang Miên Miên.“Cháu cảm ơn bà nội.” Giang Miên Miên cười nói.“Không có gì mà, cháu ăn nhiều một chút là bà vui rồi.” Trương Quế Hoa tươi cười nói.Đưa phần của Giang Miên Miên xong, bà ta lại mang hai bát canh nhỏ chia phần cho Chí Văn, Chí Võ.“Nào, Chí Văn, Chí Võ, đây là phần của hai cháu, hai đứa ăn ít canh thôi để lát còn ăn cơm nữa.” Bà cụ đúng là đối xử rất khác biệt.Anh em hai người nhìn bát canh lớn trước mặt Giang Miên Miên rồi lại cúi đầu nhìn bát nhỏ của mình, cũng không hề thấy khó chịu, trực tiếp cúi xuống bê bát canh của mình lên ăn.Giang Miên Miên hài lòng uống một hớp canh, ngọt ngào khen: “Bà nội, canh bà hầm ngon lắm ạ.”“Cháu thích là được rồi, vẫn còn hai con gà, bà nội đều hầm canh cho cháu hết. Đợi đến tết năm sau, bà nội lại nuôi thêm mấy con, sau này năm nào cũng đưa vài con sang đây, đến lúc đó bảo mẹ cháu hầm cho cháu ăn.” Trương Quế Hoa xoa lưng Giang Miên Miên hiền từ nói.Bát canh của Chí Văn, Chí Võ vốn đã ít, hai đứa miệng lại lớn, lúc bà cụ và Giang Miên Miên nói chuyện, hai đứa đã húp sạch sẽ bát canh gà của mình rồi.“Bà nội, ngon quá ạ, đợi cháu thi cấp ba bà cũng hầm cho cháu ăn nhé.” Chí Võ liếm môi,vẻ mặt mong chờ nói.“Được, đợi đến lúc cháu thi cấp ba, bà cũng sẽ hầm canh cho cháu.” Bà cụ nhìn dáng vẻ tham ăn của hai đứa, không hề có ý muốn để dành đồ tốt cho chúng chút nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận