Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 211. Vét sạch không thừa

“Ừ em, mùa đông mặc nhiều quần áo không ai nhìn thấy. Đầu xuân năm sau chúng ta càng không lo việc tách hộ.”
Tô Uyển Ngọc yêu cái đẹp, nghĩ ngợi và vẫn quyết định đeo dây chuyền. Đeo xong vui vẻ nói với con gái Giang Miên Miên: “Con gái cho mẹ cái kẹo sữa nữa.”
Ba người phòng lớn ngồi chơi ăn kẹo ở trên giường, phụ nữ nhà khác lại đang bận bịu nấu cơm trong bếp.
Sinh nhật của Tô Uyển Ngọc, Giang Trường Hải phấn khởi chịu chi mua hẳn năm cân thịt lợn.
Cá cũng nặng năm sáu cân, còn tươi sống nhảy bộp bộp.
Mấy bé gái nhà thứ hai hỗ trợ nấu nướng trong bếp, cá vào nồi bay lên mùi thơm nức mũi, đứa nào cũng lén nuốt nước miếng.
Lâu lắm rồi các cô bé chưa được ăn cá.
Lai Đệ bốn tuổi còn suy nghĩ ngây thơ, nếu bác mình tổ chức ăn mừng sinh nhật mấy lần một năm thì vui biết mấy.
Chí Văn Chí Võ biết hôm nay nhà có thịt ăn, không đi chơi ngoài nhà mà chơi con quay trong sân, vừa chơi vừa đợi cơm tối.
“Bà đi vệ sinh, mấy đứa bây đứa nào dám ăn vụng thịt là bà xé miệng đứa đó!” Bà cụ doạ nạt, nhìn một vòng quanh bếp rồi mới yên tâm đi vệ sinh.
Thấy mẹ chồng ra khỏi bếp, Tôn Lệ Hà không cần dè chừng, bà ta bắt đầu khinh thường: “Này chị hai, chị thấy có phải anh cả bị dở người hay không, ngày sinh nhật rõ là bình thường mà anh cả lên tận thị trấn mua biết bao nhiêu là đồ, tốn biết bao nhiêu tiền? Đúng là hâm.”
Bình thường Tôn Lệ Hà thích nói xấu nhà này nhà kia với Trương Tiểu Quyên, nói chung là bà ta ghét cả cái thôn này.
Bà ta biết Trương Tiểu Quyên sẽ không kể chuyện linh tinh, không kể cho người khác câu tọc mạch của bà ta, lại cũng chưa từng bác bỏ ý kiến của mình nên Tôn Lệ Hà thoả thích kể xấu.
Trương Tiểu Quyên ngày nghe thím ba nói vậy sẽ không có ý kiến.
Nhưng hôm nay bà rất biết ơn nhà anh cả đã cho tiền cứu mạng, lại còn cho mấy cô con gái được ăn ngon, bà nhỏ giọng phản bác hiếm thấy: “Thím ba à, hai anh chị thương yêu nhau, vả lại mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật, mua nhiều đồ cũng phải.”
Tôn Lệ Hà nghe thế sẵng giọng cay nghiệt: “Chị hai thiển cận quá, nhà anh cả cho được ít lợi lộc đã hùa theo ăn bám, nhưng mà chắc gì người ta đã coi chị hai ra gì!”
Trương Tiểu Quyên bị gì mà dám phản bác lời mình!
Bà tưởng bà có chửa nên kênh kiệu, nghĩ là có tiếng nói trong nhà ư?
“Chị, chị, chị không có.”
Trương Tiểu Quyên thuộc tuýp người vụng miệng, không biết cách nói chuyện. Bị Tôn Lệ Hà trách móc đột ngột, dù khó chịu nhưng không biết nói lại thế nào.
Trương Tiểu Quyên tức đỏ mặt, chú tâm vào việc nấu nướng chứ không phản ứng Tôn Lệ Hà.
Tôn Lệ Hà hừ đắc chí, mở nắp vung xem cá đã chín chưa.
Mặc dù bà ta vẫn còn canh cánh vụ anh cả cuỗm mất năm trăm đồng của mình, nhưng vẫn vui vì được ăn nhiều món ngon.
Ăn chùa không tranh có mà dở!
Bà ta không hề hay biết Chiêu Đệ đang nhóm lửa sau bếp lò đang nhìn lưng bà ta chằm chằm, giận dữ và căm ghét thổi bùng trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh bếp lửa, như muốn thiêu rụi bà ta.
Tôn Lệ Hà, bà cứ đợi sự trả thù của tôi đi!
Hiếm khi được bữa có tận hai món thịt mà còn rất nhiều. Người nhà họ Giang liên tục nuốt ừng ực nước miếng trước bàn ăn đầy ắp thịt trên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận