Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 201. Tính toán rất ghê

Mấy đứa bé nhà hai thì càng đừng nhắc đến, các cô ngay cả vị đều không được nếm qua.
Hôm nay Trương Quế Hoa có thể cho Giang Miên Miên cả một miếng, là có thể nhìn ra bà ta hài lòng bao nhiêu.
Bà ta tính toán rất ghê, nếu như mỗi học kỳ Tam Nha đều có thể thi đứng hạng nhất, thì cô một năm liền có thể nhận được hai mươi đồng học bổng.
Cứ cho là bà ta chỉ có thể nhận được một nửa thì tổng cũng là mười đồng tiền, sắp gần bằng một người lớn lao động hai tháng, còn không cần bà bỏ ra một xu nào!
Bà ta càng nghĩ càng vui mừng, ánh mắt cũng càng toát lên vẻ yêu thương, khiến da gà của Giang Miên Miên đều muốn nổi hết lên.
Cô muốn nói, bà đừng nhìn con như vậy, thật khiến cho người ta sợ hãi.
Nhưng cô là một đứa trẻ tôn kính người lớn tuổi, chỉ là khéo léo nói lời cảm ơn: "Con cảm ơn bà ạ."
Giang Đại Sơn mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về Giang Miên Miên cũng là ôn hòa và hài lòng chưa từng có, liền ngay cả hai đứa cháu trai cũng không có nhận được ánh mắt như vậy của ông ta.
Thấy thế, trong lòng Tôn Lệ Hà đột nhiên dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Không được, nếu còn tiếp tục như vậy thì một đứa con gái ăn hại sẽ đem hai đứa con trai bà ta giẫm xuống bàn chân mất.
Trường Đào nói đúng, bà ta không thể chỉ chiều chuộng Chí Văn Chí Võ, nhất định phải hạ quyết tâm để hai đứa nó học tập cho giỏi!
Mà Giang Trường Hải cũng nhân lúc mẹ ông vui mừng như vậy, liền thừa dịp nói: "Mẹ, cuộc thi lần này Miên Miên thi đứng đầu như thế, con muốn cho con của con chút khen thưởng, buổi chiều con định mang cháu nó đi nông trường mua bộ quần áo mới."
Mặc dù Trương Quế Hoa cảm thấy Giang Trường Hải dùng tiền vung tay quá trán, nhưng lần này lại không có cái gì để mắng, dù sao Tam Nha vừa kiếm về cho nhà bọn họ mười đồng tiền đó.
Chỉ có thể trừng mắt dặn dò: "Chỉ mua một bộ thôi."
Giang Trường Hải rất sảng khoái gật đầu: "Dạ, chỉ mua cho Miên Miên một bộ."
Sau đó lại mua cho vợ ông một bộ.
Nói xong cũng há hốc miệng đánh một cái ngáp, "Đi, ta trở về phòng ngủ lấy sức đã."
Sau khi về phòng, Tô Uyển Ngọc từ bên trong năm đồng Giang Miên Miên vừa nãy cho mình kia, lấy ra một đồng đưa cho cô: "Con gái, một đồng này là tiền cha mẹ đưa cho con tiêu vặt, chính con tự giữ, muốn mua cái gì thì mua cái đó."
Bà nghĩ đến con gái lớn rồi trong tay hẳn là cũng nên có ít tiền, để mua chai nước ngọt hoặc là cây kem ăn.
"Cảm ơn mẹ." Giang Miên Miên cầm tiền vuốt, có chút hưng phấn mà hôn bà một cái.
Mặc dù cô bình thường muốn cái gì, cha cô cũng đều sẽ mua cho cô, căn bản không có chỗ nào phải tiêu tiền, nhưng cảm giác trong tay mình có tiền là không giống vậy.
Giang Trường Hải nhìn thấy, lập tức cũng rút ra một đồng tiền đưa cho cô.
"Cảm ơn cha." Giang Miên Miên cũng vô vui vẻ nói cảm ơn, sau đó giấu một đồng ở bên trong gối đầu của bản thân, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chiêu Đệ ở bên ngoài quét sân lại là tâm trạng nặng nề cực kỳ, việc nghi ngờ Giang Miên Miên là người trùng sinh tựa như là một cây gai đâm vào bên trong trái tim cô, không rút ra cô sẽ cả người đều sẽ khó chịu!
Bây giờ, ngay lập tức cô nhất định phải xác nhận xem Tam Nha có phải người trùng sinh hay không!
Thế là chờ lúc Giang Miên Miên tỉnh ngủ ra đi nhà xí, Chiêu Đệ một mực trông giữ ở bên ngoài liền sấn tới, ánh mắt đầy sùng bái nói: "Chị ba, chị thật lợi hại, tất cả mọi người đang khen chị thông minh, muốn để chị làm con dâu của bọn họ đó."
Lúc bắt đầu Giang Miên Miên nghe được những lời trước còn bình tĩnh, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì ngẩn ra: "Con dâu?! Em nghe ai nói?"
"Có rất nhiều người đều đang nói như vậy, đến cả đại đội trưởng cũng đều nói." Chiêu Đệ một mặt vô tội đương nhiên, cô cũng không nói láo, hoàn toàn chính xác là có người nói như vậy.
Giang Miên Miên: ...
Thời đại này nói chuyện cưới gả cũng quá sớm đi, cô vẫn còn là nhi đồng thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận