Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1059 - Điều nên làm



“Vậy sao được chứ, cháu mấy năm mới về một lần, còn cố tình bay sang đây thăm hai ông bà già này, ở lại có vài ngày như vậy nhất định phải để cháu ăn ngon miệng.” Bà cụ thật lòng xem Phương Trí Viễn như con cái trong gia đình, bà ta thấy Phương Trí Viễn ốm như thế thì muốn làm chút đồ ăn ngon tẩm bổ cho ông ấy.Mới sáng sơm Giang Trường Phụng đã bị mẹ mình lôi dậy, dạy cô ấy cách trộn nhân bánh, cách làm bánh nướng, và còn nói đợi sau khi về Hương Thành rồi cô ấy có thời gian thì hãy làm ít bánh đem đến cho Phương Trí Viễn.Giang Trường Phụng nghe mà dở khóc dở cười, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn đồng ý.Dù sao việc trạm phát điện năng lượng mặt trời Phương Trí Viễn đã giúp cô ấy rất nhiều.Hai người họ là bạn tốt, nếu như có cơ hội thì làm ít thức ăn quê nhà cho Phương Trí Viễn cũng là điều nên làm.Phương Trí Viễn nhìn bà cụ bận bịu trong bếp, ông ấy cũng không vội quay lại nhà chính, mà đứng trong bếp trò chuyện với hai người họ.Sau khi ăn xong bữa sáng, Phương Trí Viễn thấy thời gian không còn sớm, ông ấy nhìn ông cụ bà cụ, có chút lưu luyến nói: “Chú Giang, thím Giang, thời gian không còn sớm nữa, chuyến bay của cháu khởi hành chiều nay, cháu phải đi rồi.”“Mới đó phải đi rồi sao, thời gian trôi nhanh quá, cảm giác cháu mới đến chưa được bao lâu, Trí Viễn à, sau này có cơ hội thì thường xuyên tới chơi nha.” Trương Quế Hoa kéo lấy Phương Trí Viễn dặn dò.“Đúng đấy, Trí Viễn, cháu cứ xem đây là nhà của mình, sau này có cơ hội về đây chơi nữa.” Giang Đại Sơn cũng nhẹ nhàng nói.“Được, chú Giang, thím Giang, đợi qua tết có thời gian cháu sẽ lại đến đây.” Phương Trí Viễn gật nhẹ đầu hứa.“Lai Đệ, cậu Phương phải đi rồi, cháu ở nhà phải học hành đàng hoàng nhé.” Phương Trí Viễn dịu dàng nói với Lai Đệ đang đứng bên cạnh mình.“Tạm biệt cậu Phương, cháu sẽ nhớ cậu.” Lai Đệ ngẩng cao đầu nhìn Phương Trí Viễn, cố gắng kìm nén nước mắt chào tạm biệt ông ấy.Phương Trí Viễn dịu dàng xoa đầu Lai Đệ: “Cậu Phương cũng sẽ nhớ cháu.”Lần này ông ấy quay lại, Lai Đệ đã lớn hơn trước rất nhiều, nhưng cô bé vẫn rất dựa dẫm vào ông ấy như khi còn nhỏ.Ngày hai mươi bảy tháng mười hai âm lịch, các ban ngành chức năng của nhà nước đều được nghỉ lễ, cả gia đình Giang Miên Miên đến Cung tiêu xã mua mấy túi to thức ăn như thịt dê, thịt cá, tôm, rau, trái cây và đủ các loại bánh kẹo hớn hở quay về thôn Thạch Kiều.Ông không mua thịt heo bởi vì mỗi năm khi đến tết đều sẽ giết heo chia thịt, gia đình họ đông người mỗi năm đều được chia cho không ít.Giang Miên Miên cũng dùng tiền của cô đặt làm cho ông cụ bà cụ bộ chăn gối ga giường bằng bông gòn mới với độ dày mỏng khác nhau.Những thứ hai ông cụ bà cụ dùng bây giờ đáng lẽ sớm đã phải thay mới rồi, những món ấy đã dùng mười mấy năm hơn, không còn giữ được ấm nữa.Mặc dù bây giờ trong tay bà cụ có tiền nhưng thói tiết kiệm ăn sâu vào xương tủy của người lớn tuổi, họ cảm thấy có thể đắp là được rồi, không cần thiết phải thay mới.“Ông nội bà nội, cô út, bọn cháu về rồi nè.” Giang Miên Miên vừa vào đến nhà liền hào hứng hô.“Miên Miên về rồi à, mau hong ở bếp sưởi đi, đừng để bị lạnh.” Bà cụ nhìn thấy cháu gái, mừng rỡ bước tới kéo cô đến bên lò sưởi, đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ lạnh cóng của cô.“Bà nội, cháu không lạnh, cháu mặc áo lông ấm lắm.” Tuy ngoài miệng Giang Miên Miên nói không lạnh nhưng cô vẫn theo bà cụ đi hong cho ấm người, tấm lòng của người già không thể không nhận.Giang Trường Phụng thấy cháu gái ngoan ngoan như vậy, bước đến xoa xoa đầu cô.“Cha mẹ, những thứ này là đồ tết chúng con mua về, đây là chăn gối ga giường Miên Miên dùng tiền của mình mua cho hai người, vừa đúng lúc tết đến hai người hãy dùng đi, hai người xem nếu còn thiếu gì thì ngày mai con sẽ đi mua tiếp.” Giang Trường Hải đặt đồ lên bàn, hăng hái nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận