Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 615 - Quân mua chủ lực



Đang nói thì bỗng giọng ông cao lên một chút.Giang Miên Miên nghe ý tưởng của cha mình xong thì cảm thấy có thể thực hiện được.Nhưng cô hiểu rõ ở cái niên đại bây giờ khắp nơi đều là cơ hội, chỉ cần tùy tiện làm ăn một chút đều có thể kiếm được rất nhiều tiền.Thế là lập tức giơ tay tỏ vẻ ủng hộ: “Cha, con nghĩ ý kiến này rất hay, chúng ta tự bán thì chắc sẽ mệt một chút nhưng tiền kiếm được cũng nhiều.”Giang Trường Hải nhìn con gái nhỏ ủng hộ mình liền cười ha hả vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Thật thông minh, không hổ danh là con gái của cha.”Sau đó lòng đầy mong đợi mà nhìn về phía Tô Uyển Ngọc: “Vợ, em cảm thấy ý tưởng này của anh thế nào?”Tô Uyển Ngọc bình tĩnh hơn ông, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh Hải, em nghĩ nếu chúng ta tự mình làm ăn thì có hơi mạo hiểm. Mặc dù kinh doanh ở Hải Thành phát triển nhưng không có nghĩa là cái huyện thành nhỏ này của chúng ta cũng phát triển được như vậy. Chỗ chúng ta vắng vẻ, thông tin lạc hậu, suy nghĩ và quan niệm của nhiều người cũng sẽ không thể thay đổi trong một thời gian ngắn, chúng ta có dám bán thì chắc cũng chẳng có mấy người dám mua đâu.”Nghe xong, Giang Trường Hải bị tiền tài kích động cũng bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc thấy vợ mình nói rất có lý.Dù sao thì trong lòng dân chúng, mua bán tư nhân chẳng khác nào là đang đầu cơ trục lợi, nếu bị bắt thì sẽ phải ăn cơm tù!Thằng hai và thằng ba bây giờ chỉ cần thấy tiền thì cũng đổi cách nhìn với cách làm ăn đầu cơ trục lợi.Nhưng nếu là trước đây nói với bọn họ chuyện này thì chỉ sợ bọn họ còn biến sắc.Nghĩ tới việc này, đúng là không thể quá gấp gáp.“Vợ, em nói vậy cũng đúng, là anh không chú ý đến những điều này, vậy chuyện này chúng ta chờ thêm một thời gian nữa xem thế nào.” Giang Trường Hải nghe Tô Uyển Ngọc khuyên cũng cảm thấy đúng, có điều hơi thấy tiếc nuối.Tô Uyển Ngọc cầm tay ông, dịu dàng nói: “Anh Hải, bây giờ anh đã kiếm được rất nhiều tiền rồi, em có thể gả cho một người đàn ông có năng lực như vậy nhất định là kiếp trước đã thắp nhang cầu nguyện tích đức cả đời.”Giang Trường Hải cảm động, cũng dịu dàng nắm lấy tay bà: “Vợ, có thể cưới được em là phúc tám đời nhà anh.”Giang Miên Miên nhìn cha mẹ mình dường như đã có quyết định nên cũng không nói thêm gì nữa, dù gì trong nhà cũng không thiếu tiền.Vả lại bây giờ cô chỉ là một đứa bé, loại chuyện lớn như này cô không có quyền lên tiếng.Nhưng tại sao lại cho cô ăn cơm chó như vậy chứ?Vậy là Giang Miên Miên đạp đổ bát cơm cho chó, về phòng mình làm bài tập, để phòng khách lại cho cha mẹ show ân ái.Vuốt ve an ủi hồi lâu, Giang Trường Hải mới trở lại chuyện chính: “Vợ, lần này anh đầu tư hơn sáu ngàn tệ vào đồ trang sức và đồ chơi, anh nghĩ chia một phần lớn số hàng cho ông Ngưu và người bán hàng cung tiêu xã, mình chỉ giữ lại một ít để bán, nên có thể kiếm được thêm chút tiền.”Tô Uyển Ngọc nghe xong cảm thấy việc này có thể thực hiện, bọn họ để lại chút đồ, từ từ bán, không chỉ có thể kiếm được nhiều tiền mà cũng coi như là thử thăm dò trước tình hình ra sao.“Được, anh Hải, việc này cứ để em lo.” Tô Uyển Ngọc nói một cách tràn đầy tự tin.Bọn họ ở thôn này đã hơn một năm, cũng quen biết được nhiều người, bà bán những thứ trang sức nhỏ và đồ chơi này chắc chắn sẽ vô cùng dễ.Dù sao mỗi ngày bà đều tiếp xúc với nhiều người phụ nữ từ những gia đình khác nhau, mà những người phụ nữ như vậy mới là nhóm mua sắm quân chủ lực.Bọn họ bàn bạc xong, Giang Trường Hải vào phòng tắm tắm rửa, còn Tô Uyển Ngọc đi chuẩn bị cơm tối.Sau khi ăn xong, cả ba người chia đồ mà Giang Trường Hải đem từ Hải Thành về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận