Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 442. Mẹ con mẹ kế

Ngày hôm sau, Giang Miên Miên vẽ ra bản thiết kế của chiếc váy liền áo, bắt đầu may váy với dì Tôn.
Khụ khụ, chủ yếu là dì Tôn làm, cô làm trợ thủ, dù sao quá trình làm váy phức tạp tinh xảo hơn một chút, không dễ làm như áo sơ mi.
Dì Tôn may quần áo nửa đời, dì ấy hết sức quen thuộc với máy máy, còn may tốt hơn cả Giang Miên Miên nữa.
Hai người một người cho ra linh cảm, ý tưởng, một người thì có năng lực hành động mạnh, chỉ không đến ba ngày, đã làm xong váy liền áo.
Sau khi hai người làm xong, dì Tôn thấy thành phẩm, thán phục liên tục.
"Miên Miên, cháu thật lợi hại, dù là thợ may chuyên nghiệp cũng sẽ không may được một chiếc váy liền áo xinh đẹp như vậy. Cô Trình nhất định sẽ rất thích." Dì Tôn khen ngợi.
Trên mặt Giang Miên Miên tràn đầy sự khiêm tốn, ngây thơ nói: "Hì hì, dì Tôn, dì quá khen rồi, từ nhỏ cháu đã cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, lúc mẹ cháu may quần áo, cháu đứng nhìn ở một bên, thời gian dài, cũng sẽ biết một chút."
Dì Tôn vừa dọn dẹp vải may quần áo còn dư lại, vừa cười nói: "Đó cũng là do đứa nhỏ cháu có thiên phú, thông minh, nếu như những người khác sao có thể nghĩ ra kiểu dáng xinh đẹp như vậy."
Sau một ngày làm xong váy này, thì sinh nhật của Úc Thừa đã đến, ông Úc cố dành ra thời gian một ngày, ở nhà mừng sinh nhật cho Úc Thừa.
Rất nhanh đến buổi trưa, cửa nhà họ Úc có một chiếc xe hơi nhỏ dừng lại, Giang Miên Miên tò mò nhìn ra ngoài, chỉ thấy ba người bước xuống xe.
Trong ba người đó, có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bộ dạng hết sức nho nhã, dẫn theo một người phụ nữ có chồng mặt mũi xinh đẹp thướt tha đi vào, phía sau bọn họ là một thiếu niên nhỏ trắng trẻo lịch sự đi theo sau.
Giang Miên Miên biết, đây chính là cha ruột của anh Úc, mẹ kế và đứa em trai cùng cha khác mẹ kia của anh ấy.
"Cha." Úc Thừa lạnh nhạt chào hỏi cha mình, còn hai người kia, ngay cả một cái liếc mắt cậu cũng không cho.
Hiển nhiên Chu Yến Vũ đã quen với thái độ Úc Thừa đối với hai mẹ con bọn họ, hơn nữa có ông cụ ở đây, bà ta vẫn cười rất rộng lượng và dịu dàng.
"Úc Thừa, sinh nhật vui vẻ nhé, dì và cha con đã chuẩn bị quà sinh nhật cho con, con nhìn thử đi, là loại đồng hồ đeo tay mới nhất đấy, dì cố ý nhờ bạn ở HongKong gửi đến đây đấy."
Bà ta vừa nói vừa cầm ra một hộp đựng đồng hồ đeo tay vô cùng tinh xảo từ trong túi xách ra, cười dịu dàng đưa cho Úc Thừa.
"Cảm ơn." Úc Thừa không thay đổi vẻ mặt, tiện tay bỏ lên một bên của ghế salon.
Úc Hoa Huân hết sức bất mãn với thái độ này, nhưng nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của con trai, ông ta cũng không nổi giận, mà chỉ nhàn nhạt liếc cậu một cái, cảnh cáo cậu lễ phép với người lớn một chút.
Úc Thừa cũng không quan tâm ông ta như thường ngày.
Chu Yến Vũ cũng không giận, quay lại cúi đầu nhìn Giang Miên Miên, dịu dàng hỏi: “Cháu chính là ân nhân cứu mạng của Úc Thừa, Giang Miên Miên đi, bộ dạng thật làm người ta yêu thích."
Không nghĩ đến một cô bé đến từ nông thôn lại có bộ dạng xinh đẹp đáng yêu trắng trẻo như thế, hoàn toàn không giống với dáng vẻ quê mùa ngăm đen mà bà ta nghĩ.
"Chào dì ạ." Giang Miên Miên lễ phép chào hỏi.
Mặc dù trong lòng Chu Yến Vũ hết sức xem thường đứa nhà quê như Giang Miên Miên, nhưng trước mặt mọi người, bà ta vẫn giả bộ rất thích Giang Miên Miên.
"Năm nay cháu mấy tuổi, học lớp mấy rồi? Trong nhà gồm có mấy người?"
Nhưng Giang Miên Miên không phải chỉ là một cô bé chín tuổi, tất nhiên có thể phát hiện nụ cười của bà ta không đạt đáy mắt, biểu hiện ra hết sức giả dối.
Còn Úc Duệ Hiên ngồi ở bên Chu Yến Vũ, cũng đang len lén trừng cô, cho cô một ánh mắt xem thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận