Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 226. Thích sự không khách sáo của cô

Nghĩ đến việc mình đã đồng ý với Chiêu Đệ, cô vội vàng nói: “Cha mẹ, hai người chờ con một chút. Con đi gọi Chiêu Đệ, con bé cũng muốn gọi điện với anh Úc.”
Giang Trường Hải nghe vậy khẽ nhíu mày, ông không muốn đưa theo Chiêu Đệ đi.
Đưa con bé đi cùng, cả nhà bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh gọi món sẽ không được buông thả nữa.
Cũng không phải là không nỡ cho cháu gái ăn một bữa tối, chỉ là Chiêu Đệ tuổi còn nhỏ, ngộ nhỡ quay về lỡ miệng, vậy thì mẹ ông chắc chắn lại cằn nhằn ông.
Nhưng nếu con gái đã đồng ý, ông cũng không muốn để con gái trở thành người không giữ lời, nên không nói gì nữa.
Chỉ muốn đến tối khi quay về mới nói với con gái rằng lần sau không đưa theo nữa.
“Chiêu Đệ, đi thôi, chúng ta đi lên trấn.” Giang Miên Miên đến chi thứ hai gọi Chiêu Đệ.
Mấy cô bé của nhà hai đi ra thấy cô mặc quần áo mới, ánh mắt tràn ngập hâm mộ và kinh ngạc: “Tam Nha, trông em còn xinh hơn con gái thành phố.”
Chiêu Đệ càng hạ quyết tâm nhất định phải trèo lên con thuyền lớn là nhà họ Úc này.
Ngài Úc có thể tiêu tiền vì một người ở chung không bao lâu như Tam Nha đến vậy, đợi sau khi cô ta trở thành bạn thanh mai trúc mã sẽ có được càng nhiều thứ hơn.
Đối phương tùy tiện đưa một chút thứ trong tay ra cũng đủ bọn họ ăn uống cả đời không hết.
Giang Trường Hải đưa bọn họ đi lên trấn, Giang Miên Miên đã gọi điện cho Úc Thừa nhiều lần, đã đọc thuộc số điện thoại từ lâu.
Cô thuần thục ấn số, sau khi nói với người bên kia rằng muốn tìm Úc Thừa liền im lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, giọng nói kiêu ngạo lạnh nhạt của Úc Thừa truyền đến.
“Alo, Cừu Non.”
“Anh Úc, em nhận được bưu kiện anh gửi đến rồi. Cảm ơn anh đã mua quà cho nhà em, cả nhà em đều rất thích. Quần áo anh mua cho em em đều mặc rất vừa, hôm nay em mặc chiếc áo lông đó đến, rất ấm áp, lại còn chắn gió.” Giang Miên Miên vui vẻ nói.
“Mọi người thích là tốt rồi. Trong những đồ ăn vặt đó em thích ăn cái nào. Lần sau anh lại mua cho em.” Úc Thừa nghe những lời vui vẻ của Giang Miên Miên, giọng nói cũng trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
Giang Miên Miên cũng không khách sáo: “Em vẫn chưa ăn, đợi sau khi em nếm qua một lượt rồi nói cho anh biết.”
“Được.” Úc Thừa cũng thích sự không khách sáo của cô.
Nhắc đến ăn, Giang Miên Miên lập tức có tinh thần: “Mấy hôm trước là sinh nhật của mẹ em, nhà em làm một bàn thức ăn lớn, thím hai của em làm cá cực kỳ ngon.”
Nói xong còn liếm môi một cái, giọng nói cũng tràn đầy dư vị.
“Sinh nhật của dì Uyển à? Anh vẫn còn chưa mua quà sinh nhật, em giúp anh hỏi xem dì Uyển thích gì? Anh gửi bưu điện qua đó.”
Ngoài miệng Úc Thừa hỏi dì Uyển nhưng trong lòng lại nghĩ đến lúc trước khi mua mứt quả cho Giang Miên Miên ăn.
Cậu ăn mứt quả của cô, cô bé này rõ ràng là không nỡ nhưng vẫn muốn ra vẻ hào phóng, đôi mắt cậu ánh lên ý cười.
“Vậy em sẽ hỏi giúp anh.”
Giang Miên Miên cầm ống nghe, nhìn về phía Giang Uyển Ngọc đang chọn đồ cách đó không xa hỏi: “Mẹ, anh Úc hỏi mẹ muốn quà sinh nhật như thế nào?”
Tô Uyển Ngọc cười cười: “Không cần đâu, đã qua rồi mà, Úc Thừa có tâm ý này thì mẹ cũng đã vui rồi.”
Hơn nữa vài ngày trước đối phương mới gửi cho nhà mình nhiều đồ như vậy, đều có giá trị không nhỏ. Bà đâu thể tiếp tục nhận quà mà người ta mua nữa.
Lời của Tô Uyển Ngọc, Úc Thừa ở đầu dây bên kia cũng nghe được. Nhưng nếu đã biết thì chắc chắn cậu phải tặng quà bù.
Có điều bây giờ cậu đang ở căn cứ tập huấn, không thể đi ra ngoài. Nghĩ rằng lát nữa lại gọi điện cho Trình An, bảo cậu ấy giúp mình gửi một món quà phù hợp qua đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận