Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 245. Dành riêng cho hai đứa đấy

Đại Nha nhớ tới bánh quy óc chó lần trước Giang Miên Miên cho, liền nhẹ giọng hỏi: “Bác cả, cháu muốn một miếng bánh quy óc chó, có được không ạ?”
“Được chứ.”
Nhị Nha lại không muốn ăn, cô bé chỉ ao ước nhìn qua quầy bán sách bài tập và bút chì mới tinh: “Bác cả, con có thể mua bút vở không?”
“Có thể.” Giang Trường Hải vẫn gật đầu như cũ.
Mặc dù bút chì với sách bài tập hơi đắt chút xíu, nhưng cháu gái yêu thích sách vở là chuyện tốt, ông thân là bác cả thì phải ủng hộ hai tay chứ.
Cuối cùng Chiêu Đệ và Lai Đệ cũng nêu ra đồ mình muốn.
Đều là đồ ăn cả, không phải cài tóc hay dây buộc tóc như con gái nhà khác. Bởi vì Giang Miên Miên hay chia đồ Úc Thừa gửi cho mấy cô bé.
“Được, mua cho bọn cháu hết.” Giang Trường Hải đều đồng ý hết, bảo người bán hàng đi lấy đồ cho tụi nhỏ.
Mua đồ xong, đám nhỏ bắt đầu hào hứng chạy về nhà.
Chiêu Đệ thấy chị hai mình không mua đồ ăn, thế là đưa bánh kẹo và bánh quy óc chó trong tay chia cho chị.
“Chiêu Đệ, không cần đâu, em cứ ăn đi, chị hai có bút sách là đủ rồi.” Nhị Nha từ chối.
“Chị hai, cần gì khách sáo với em như thế? Em còn nhiều lắm, chúng ta có thể cùng ăn.” Chiêu Đệ móc đồ ăn trong túi ra cho Nhị Nha xem.
Lần này Giang Trường Hải ra tay cực kỳ hào phóng với các cô bé, nhưng thật ra tổng cộng còn chưa tới hai đồng.
So với số tiền ông có trong tay thì chẳng khác gì con bò rụng cọng lông, cây me rụng chiếc lá.
“Chị hai, em cũng chia cho chị nè.” Lai Đệ cũng đưa đồ ăn của mình cho Nhị Nha.
“Đúng đó, Nhị Nha, chị cả cũng có nữa.”
Nhị Nha cảm thấy hơi xấu hổ, vì dù mình mua bút sách thì vẫn có chị em chia sẻ đồ ăn ngon.
Ba người mỗi người chia cho Nhị Nha một ít, cuối cùng trong tay cô bé cũng có tới bảy, tám viên kẹo, cùng với ba miếng bánh quy óc chó nho nhỏ.
Lúc Giang Trường Hải dẫn tụi nhỏ về, đôi mắt Tôn Lệ Hà sáng như đèn pha, quan sát khắp người bọn nhỏ.
Thấy hai đứa con trai mình túi quần túi áo đầy ắp thì mới nở nụ cười hài lòng.
Tính ra anh cả cũng có chút lương tâm đấy chứ, còn biết phải mua đồ ăn cho cháu trai.
“Thằng cả, sao con mua nhiều thế?” Sắc mặt Trương Quế Hoa tối sầm.
Nếu cứ phung phí như thằng cả thì dù có nhiêu tiền đến mấy cũng không đủ cho nó xài.
Xem trên tay mấy con vịt trời nhà thằng hai kìa, thằng cả đúng là bất công.
Quan tâm mấy đứa cháu trai là đủ rồi, còn mấy con nhóc kia, sớm muộn gì cũng sẽ thành người nhà khác thôi, đối xử tốt thế có ích gì?
“Mẹ, không tốn nhiều tiền, con chỉ mua chút bánh quy óc chó với kẹo cho tụi nhỏ. Gần sang năm mới rồi, mua chút đồ để tụi nhỏ vui cũng được mà.” Giang Trường Hải không để tâm lắm, đáp lời.
Trương Quế Hoa trừng mắt liếc ông. Bà ta biết mình nói gì cũng như nước đổ đầu vịt mà thôi, đúng là làm bà ta tức tới đau tim.
Đêm đó cơm nước xong xuôi, bà cụ ngó thấy xung quanh vắng lặng, thế là lén lén lút lút vào phòng lão Tam.
Hai đứa nhóc đang chơi bắn bi dưới sàn, thấy bà cụ đi vào thì phấn khích nhảy nhót.
Bà nội lại tới lì xì cho bọn nó rồi!
Tôn Lệ Hà thì như được uống một viên thuốc an thần, bà cụ vẫn thương con trai bà ta nhất.
Quả nhiên đúng vậy, bà cụ lấy hai bao lì xì từ túi ra: “Cháu nội ngoan của bà, đây là lì xì lớn bà dành riêng cho hai đứa đấy.”
“Cảm ơn bà ạ, chờ bọn cháu lớn rồi cũng sẽ lì xì thật nhiều cho bà.” Hai cậu nhóc cực kỳ vui vẻ nhận lấy bao lì xì.
Trương Quế Hoa cười tươi như đóa hoa cúc: “Giỏi giỏi giỏi, bà sẽ chờ. Nhưng mà không được để ai khác biết bà lì xì đâu nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận