Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 845 - Nhìn tiểu phú bà của chúng ta



Cho dù cha cô về muộn vài ngày, hai mẹ con cô cũng không cần sốt ruột như trước đây nữa.Trong lúc Giang Miên Miên đang mở quà, Hứa Thành đã lái xe đến căn bếp riêng tọa lạc ở tứ hợp viện mà Giang Miên Miên lần đầu đến thủ đô đã đến ăn.Bọn họ vừa đi vào, quản lý của nhà bếp liền vội vàng đến chiêu đãi, vô cùng nhiệt tình đưa bọn họ đến phòng bao riêng.Gọi thức ăn xong, Trình An cười hì hì nhìn Giang Miên Miên cảm khái: “Miên Miên, vẫn là em có thể diện, mạnh hơn mấy anh em bọn anh nhiều.”“Anh Trình An, anh đang nói gì vậy? Sao em nghe chẳng hiểu gì cả?” Giang Miên Miên nghiêng đầu, khó hiểu hỏi.“Ha, quên nói với em. Nếu như muốn đến căn bếp riêng này ăn cơm thì phải đặt trước thời hạn nửa tháng. Vài ngày trước anh gọi điện đến, người ta nói với anh phải đặt đến tận tháng sau. Anh biết đầu bếp của bọn họ thường ngày thích nhất là người có văn hóa, vì vậy anh nói với bọn họ, lần này chúng tôi muốn mở tiệc chiêu đãi trạng nguyên trong kỳ thi trung học của Dương Thành. Đầu bếp của bọn họ nghe vậy, không nói hai lời lập tức phá lệ cho chúng ta, tăng thêm một bàn. Phải biết rằng đầu bếp này thường ngày rất có nguyên tắc.” Trình An giải thích với bọn họ.“Hóa ra là như vậy. Vậy thì Miên Miên đúng là rất có mặt mũi đấy.” Hứa Thành cũng cười tán đồng.Trong lúc bọn họ đang cười nói, phục vụ đã lục tục đưa món ăn lên.“Các vị, đây là món ăn thương hiệu mà đầu bếp của chúng tôi đặc biệt tặng cho trạng nguyên nhỏ, bánh trạng nguyên. Chúc sự nghiệp học của trạng nguyên nhỏ sau này thành công tốt đẹp, lúc thi lên đại học lại giành được thành tích tốt.” Phục vụ vừa mang thức ăn lên, vừa ngọt ngào chúc phúc.Giang Miên Miên thấy người ta vì mình mà phá lệ, lại còn tặng thêm món ăn. Cô đứng lên nhìn người phục vụ, cảm kích nói: “Chị gái, chị giúp em cảm ơn chú đầu bếp nhé.”“Được thôi, tôi sẽ truyền đạt lại. Mời các vị dùng.” Người phục vụ rất lễ phép đáp lại.Đợi phục vụ đi rồi, Trình An lại nhướng mày với Giang Miên Miên: “Miên Miên, em xem kìa, anh đã nói em còn có mặt mũi hơn bọn anh mà. Bọn anh đến đây ăn cơm nhiều lần như vậy mà cũng không có đãi ngộ này, quả nhiên vẫn phải học giỏi thì mới được người ta yêu thích.”“Được rồi, cậu đừng có mà ghen tị nữa, có đồ ăn rồi cũng không ngăn được cái mồm của cậu. Chúng ta được ăn bữa cơm này cũng là nhờ danh tiếng của Miên Miên.” Đường Lâm cười híp mắt.“Đúng, Miên Miên, Đường Lâm nói đúng.” Trình An cũng phụ họa.“Ha ha, vậy hôm nay các anh ăn nhiều một chút, bữa cơm này em sẽ mời.” Giang Miên Miên khoát tay, hào phóng nói.“Ôi chao, nhìn tiểu phú bà của chúng ta này, không hổ là người làm ăn với Đường gian thương, đúng là hào phóng.” Trình An trêu chọc.Bọn họ vừa cười nói vừa ăn cơm, ăn xong, cuối cùng Úc Thừa vẫn ngăn Giang Miên Miên lại, cậu đi trả tiền.Ăn cơm xong Hứa Thành đưa bọn họ về nhà.Lúc hai người về đến nhà, ông Úc cũng vừa từ bộ Tư lệnh quay về.“Ông Úc, đã lâu không gặp, cháu rất nhớ ông.” Giang Miên Miên nhìn ông Úc, híp mắt cười.Ông Úc cũng mỉm cười: “Ông Úc cũng nhớ cháu, lần này tới thì ở lâu một chút, chơi cho thật vui.”“Vâng ạ. Ông Úc, vừa hay lần này cháu có kỳ nghỉ ở trường.” Giang Miên Miên gật đầu đồng ý.“Miên Miên, trước đây cháu nghiên cứu tấm pin năng lượng mặt trời đó, nghiên cứu đến đâu rồi? Có cần giúp gì không, cứ nói với ông Úc, đừng khách sáo.” Ông Úc hiền hòa nói.“Ông Úc, không có gì cần giúp đâu ạ. Cháu đã làm xong tấm pin năng lượng mặt trời rồi.” Giang Miên Miên vừa nói vừa đặt balo xuống, lấy tấm pin mô hình nhỏ của mình ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận