Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 981 - Giang Trường Phượng 2



Giang Trường Phượng nhìn vẻ mặt lo lắng căng thẳng của Tần Tuyết, cũng biết cô ấy đang nghĩ gì.Cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định tìm thêm một vòng nữa, nhưng không thể không thừa nhận rằng Giang Miên Miên đã không còn ở đây.Cô ấy thở dài: “Tiểu Tuyết, vừa rồi hình như tớ đã thực sự nhìn thấy con gái của anh cả tớ, Giang Miên Miên.”Tần Tuyết nghe vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn: “Trường Phượng, có phải cậu nhìn nhầm không? Không phải tớ nói lời khó nghe nhưng tình hình của nhà cậu cậu cũng biết rồi đấy, sao bọn họ có thể có tiền để đến Disneyland của Hương Thành chơi được?”Vừa rồi khi Giang Trường Phượng nhìn thấy Giang Miên Miên cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy. Hiện giờ bình tĩnh lại, lại nghe bạn thân nói vậy cũng cảm thấy không có khả năng.Lúc cô ấy bỏ đi, trong nhà ngay cả cơm còn không có mà ăn. Cho dù là đã mười năm trôi qua thì bọn họ cũng không thể có nhiều tiền như vậy, đến Disneyland của Hương Thành chơi.Phải biết rằng, vé vào cửa của Disneyland không hề rẻ. Số tiền này nếu là ở nhà thì đã đủ cho cả nhà hơn mười miệng ăn ăn cơm suốt cả tháng.Sau khi nghĩ thông suốt những chuyện này, Giang Trường Phượng cười khổ: “Tiểu Tuyết, cậu nói đúng. Chắc là hai ngày nay tớ nghỉ ngơi không tốt nên nhìn nhầm rồi.”Tần Tuyết nhìn dáng vẻ cô đơn đó của cô ấy, lại nghĩ đến những chuyện phiền lòng trong nhà cô ấy thì vô cùng đau lòng.“Trường Phượng, cậu cũng ra ngoài nhiều năm như vậy rồi, hay là cậu quay về đại lục thăm người nhà mẹ mình một chút đi. Dù sao cũng là người thân ruột thịt, đánh gãy xương thì vẫn còn gân, cha mẹ cậu chắc chắn cũng rất nhớ cậu.” Tần Tuyết nhắc lại chuyện này một lần nữa.Giang Trường Phượng lắc đầu cười khổ: “Tiểu Tuyết, cậu không cần khuyên tớ. Ban đầu lúc tớ bỏ đi mẹ tớ đã nói rằng, nếu như tớ đi rồi thì bọn họ sẽ coi như trước nay không có đứa con gái này. Tớ hiểu tính cách của mẹ tớ, nếu bây giờ tớ về đó, chắc chắn cha mẹ tớ sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà. Hơn nữa cậu xem, cuộc sống của tớ bây giờ người không ra người, ma không ra ma, tớ cũng không còn mặt mũi quay về thăm họ nữa.”“Cậu đó, đúng là quá ương ngạnh.” Tần Tuyết thấy mình không khuyên nổi cô ấy, bất đắc dĩ nói.Năm đó khi Giang Trường Phượng yêu đương, người nhà họ Giang đều không đồng ý. Nhưng lúc đó cô ấy hạ quyết tâm nhất định phải đi theo Mã Lỗi.Sau khi cha mẹ đuổi cô ấy ra khỏi nhà, hai người họ ôm một bụng tức giận, kiên quyết náo loạn một trận.Lúc đó hai người họ tuổi còn nhỏ, gan lớn. Hai người bàn bạc một chút sau đó trực tiếp lên tàu hỏa đến Thâm Thành, sau đó từ Thâm Thành len lén vượt sông đến Hương Thành.Hai người đều xuất thân từ nông thôn, có thể chịu khổ, cũng rất chăm chỉ. Lúc đó khi bọn họ đến đây mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng dựa vào sự nhẫn nại cuối cùng cũng đánh liều làm ra sự nghiệp.Hiện giờ bọn họ đã có nhà, có xe, có công ti.Nhưng cô ấy tuy rằng xinh đẹp gọn gàng, mặc quần áo hàng hiệu, đeo trang sức đắt tiền. Trong mắt người khác là một phu nhân nhà giàu hưởng hết mọi phúc khí. Nhưng chỉ có mình cô ấy biết cuộc sống của mình khổ đến nhường nào.Cha mẹ cô khi đó nói không sai, Mã Lỗi quả thực không phải là một người đàn ông đáng để dựa dẫm cả đời.Ban đầu khi bọn họ đến Hương Thành làm ăn, cũng đã từng rất ân ái.Khi đó lúc bọn họ vừa mới đến, lại còn là lén lút sang, không có thân phận, hai người chỉ có thể làm những việc lặt vặt, vừa không có chỗ ở cố định.Dưới tình huống điều kiện rất không tốt, cô ấy đã mang thai. Nhưng lúc đó hai người họ ngay cả bản thân cũng không nuôi nổi chứ đừng nói đến sinh con.Không còn cách nào, hai người chỉ có thể tìm một phòng khám trái phép để phá thai.Sau đó khó khăn lắm mới đợi được đến khi điều kiện của hai người tốt hơn một chút, lần thứ hai mang thai lại không giữ được đứa bé, vì sự nghiệp mà cô ấy đã chịu quá nhiều khổ cực khiến cơ thể bị tổn hại rất nặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận