Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 468. Hoa hồng rực lửa

Cô phải làm năm bộ quần áo, mặc dù có dì Tôn hỗ trợ, nhưng bởi vì đảm bảo chất lượng và phẩm chất, một bộ quần áo thế nào cũng phải mất hơn hai ngày.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu, tuần tới thì cô phải về rồi, thời gian này không đủ.
Vì vậy cô nói với Úc Thừa đang ngồi xem ti vi trên ghế salon: “Anh Úc, em gọi điện cho cha em nói với cha một tiếng, em phải ở lại đây nhiều hơn mấy ngày.”
“Được đó, em muốn ở đây mấy ngày thì cứ ở mấy ngày.” Úc Thừa vui vẻ nói.
Vốn là cậu còn cảm thấy thời gian mấy ngày này trôi nhanh quá nữa, chớp mắt một cái thì Cừu Non đã phải đi rồi, bây giờ cô ở lại thêm mấy ngày, cậu thật sự là cầu cũng không được.
Giang Miên Miên gọi đến xưởng vận chuyển, không bao lâu thì giọng nói của Giang Trường Hải truyền tới.
“Alo, con gái, ngày nào con về vậy? Cha tới bến xe đón con.” Giang Trường Hải liền hỏi, Giang Miên Miên đi mấy ngày qua, cũng làm ông và vợ ông nhớ hết sức.
“Cha, là vầy, con còn chưa chơi đủ, con muốn ở chơi thêm một tuần nữa mới về có được không?” Giang Miên Miên có chút ngập ngừng hỏi.
Vốn dĩ cô cũng lập kế hoạch ổn thỏa, nhưng bây giờ cô vừa nghe giọng cha cô thì lập tức nhớ nhà, nếu không phải vì kiếm nhiều tiền một chút, không để cho cha cô đi mạo hiểm thì cô thật sự muốn lập tức về nhà.
Giang Trường Hải vừa nghe giọng con gái ông, mặc dù trong lòng cực kỳ không nỡ, nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Được mà, con gái à, con khó khăn lắm mới đến thủ đô một chuyến, chơi nhiều thêm mấy ngày cũng là đúng, có đủ tiền để tiêu không? Không đủ tiêu thì cha gửi thêm qua cho con.”
“Tiền đủ tiêu, cha, cha không cần lo lắng cho con, cha và mẹ có khỏe không?”
“Được, cha và mẹ của con vẫn ổn, còn tăng thêm mấy cân nữa, con ở đó cứ việc chơi đi, không cần lo lắng cho hai chúng ta.”
“Dạ.”
Hai cha con cô quyến luyến không thôi trò chuyện hồi lâu, mới cúp điện thoại.
Mặc dù Giang Trường Hải cứ chọc cười nhưng Giang Miên Miên vẫn cảm nhận được cha rất nhớ cô.
Cô quyết định hóa nỗi nhớ nhung thành sức mạnh, tranh thủ làm xong quần áo sớm, về nhà sớm, nghĩ tới những thứ này, cô lập tức cầm giấy bút bắt đầu vẽ hai bức bản thiết kế còn lại.
Úc Thừa thấy Giang Miên Miên như vậy cũng không khuyên cô, mà ngồi bên cạnh nhìn cô vẽ một lát.
Hai người Giang Miên Miên và dì Tôn phối hợp càng ngày càng ăn ý, cuối cùng các cô dùng chín ngày làm xong tất cả quần áo.
Giang Miên Miên chấp tay nhỏ bé sau lưng, nhìn mấy bộ quần áo treo trên ban công như lãnh đạo kiểm tra, hết sức hài lòng mà gật đầu.
Ừm, không tệ, cố gắng mấy ngày nay không uổng phí, khách hàng của cô chắc chắn sẽ rất thích thiết kế của cô.
Giang Miên Miên làm cho Úc Nhu áo váy màu đỏ, hết sức xứng với khí chất của cô ấy.
Đúng lúc Úc Nhu vừa ra ngoài tụ tập trở về, Giang Miên Miên cầm đồ, vẻ mặt tươi cười chạy tới.
“Chị Úc, đồ làm theo yêu cầu của chị xong rồi, chị nhìn xem có hài lòng hay không?”
“Nhanh vậy sao, để chị xem chút nào.” Úc Nhu buông đồ trong tay xuống, cầm đầm dài lên, trong mắt lộ ra vẻ thích thú.
“Hừm, đẹp lắm, thật sự rất đẹp, Miên Miên, em cũng thật sự giỏi lắm đó, bộ đồ này còn đẹp hơn chiếc váy kiểu dáng mới nhất mà hôm qua chị mua ở Bằng Thành, em đợi chị một lát, chị đi thử một chút.” Úc Nhu vừa nói liền cầm váy, lộc cộc chạy lên lầu hai.
Không bao lâu, Úc Nhu mặc một bộ váy dài màu đỏ chậm rãi đi xuống.
Cô ấy có đôi chân dài, tỉ lệ cân đối, Giang Miên Miên làm cho cô ấy váy dài vừa đến dưới gối, vừa vặn có thể lộ ra bắp chân với đường cong hoàn mỹ của cô ấy, vừa có thể làm nổi bật vẻ xinh đẹp, lạnh lùng và cao quý của cô ấy, giống như một đóa hoa hồng rực lửa.
Giang Miên Miên cũng có chút nhìn không rời mắt.
“Quao, chị Úc, chị đẹp quá.” Giang Miên Miên chân thành khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận