Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 509. Anh cả, anh bán đi

Từ buổi sáng hơn bốn giờ anh em ba người bắt đầu tìm kiếm, tìm đến mặt trời treo lên cao, còn chưa tìm được.
"Thằng hai, thằng ba, nghỉ đi, nghỉ ngơi một lát, ăn một chút gì đó, bổ sung thể lực một chút, anh không được rồi, mệt chết đi được." Bình thường Giang Trường Hải không có làm công việc cần thể lực, tìm kiếm bảy tám giờ không ngừng nghỉ như vậy, thể lực tiêu hao quá lớn, ông có chút chịu không nổi.
Mà hai người Giang Trường Hà và Giang Trường Đào làm ruộng hằng năm, lúc này tình huống của bọn họ tốt hơn Giang Trường Hải nhiều.
Nhưng tìm cho đến trưa, hai người cũng vừa khát vừa đói, bọn họ đều nghe lời ngồi xuống vây quanh Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải lấy bánh bao của buổi sáng ăn còn dư và bình nước ra, ông tự mình cầm hai cái bánh bao, đưa cho hai người phần còn lại.
"Chúng ta đã tìm hơn nửa núi rồi, nếu trước khi trời tối mà vẫn không tìm được, phải trở về, buổi tối trong núi quá không an toàn." Giang Trường Hải ăn uống no đủ, cũng đỡ mệt hơn, phân tích cho hai em trai.
"Được, vậy trước khi trời tối nếu tìm không ra thì chúng ta xuống núi." Giang Trường Hà cũng biết buổi tối trong núi có nhiều nguy hiểm.
Giang Trường Đào thì lại hết sức không cam lòng, nhưng số ít phục tùng số nhiều, hơn nữa ông ta còn nhỏ nhất, càng không có quyền lên tiếng.
Ông ta nuốt xuống một miếng bánh bao cuối cùng, nhìn hai anh của mình nói: "Anh cả, anh hai, vậy chúng ta cũng đừng nghỉ ngơi nữa, nhanh chóng đứng lên tìm tiếp đi."
Giang Trường Hà cũng nghỉ ngơi xong rồi, nhìn anh cả của ông, Giang Trường Hải thở dài trong lòng, có chút mệt mỏi đứng lên, đi theo hai em trai tiếp tục tìm.
Cũng may công sức bỏ ra không phụ lòng người, bọn họ lại tìm kiếm hơn một giờ, cuối cùng trước khi trời tối, tìm được một cây nhân sâm lâu năm.
Mấy anh em cực kỳ cẩn thận đào nhân sâm lên, Giang Trường Hải lấy ra cái hộp sớm đã chuẩn bị, bỏ nhân sâm vào.
"Quá tốt rồi, ha ha, anh cả, anh hai, quá tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng đào được nhân sâm." Giang Trường Đào kích động đến mặt mũi đỏ bừng, giống như ông ta đã thấy một xấp tiền đang vẫy tay về phía mình vậy.
Giang Trường Hà cũng rất kích động, mắt ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Giang Trường Hải: “Đúng vậy, quá tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được, chúng ta sắp phát tài rồi."
"Được rồi, trước tiên đừng kích động quá, chúng ta phải xuống núi đã" Giang Trường Hải cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nhắc nhở hai người em trai đang kích động.
"Đúng đúng, anh cả nói đúng, chúng ta nhanh xuống núi thôi." Giang Trường Hà phục hồi lại tinh thần vội vàng nói.
Giang Trường Đào cũng gật đầu liên tục, lần này coi như ba anh em bọn họ may mắn, không gặp phải dã thú.
Mấy năm trước mất mùa đói kém, có người trong thôn đói không chịu nổi, lén chạy vào trong núi săn thú, trái lại gặp xui xẻo, đụng phải một con gấu mù đói bụng, bị con gấu mù kia tát một cái lên mặt, mắt cũng bị mù, cũng may người đó chạy nhanh, mới may mắn nhặt được cái mạng về.
Ba anh em chạy như điên xuống núi, đến dưới chân núi, ba người đều thở hồng hộc.
Bọn họ liếc nhìn nhau, nghĩ đến cảnh trước kia khi còn bé cùng nhau lén chạy ra sau núi chơi, ba người đều bật cười lớn.
"Anh cả, anh quen biết nhiều người ở trong trấn, nhân sâm này anh lấy về bán đi." Giang Trường Hà chỉ vào hộp đựng nhân sâm nói.
"Đúng, anh cả bán đi, anh quen biết nhiều người, nói không chừng có thể bán được nhiều tiền hơn chút." Giang Trường Đào cũng phụ họa nói, ông ta biết đầu óc Giang Trường Hải linh hoạt, để ông bán khẳng định sẽ không sai được.
"Được, vậy anh sẽ cầm về tìm cơ hội bán đi, chờ anh bán xong sẽ đưa tiền về cho hai chú." Giang Trường Hải cũng không từ chối, trực tiếp nhét cái hộp vào trong túi
Bạn cần đăng nhập để bình luận