Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 981: Ngày ba mươi Tết

Chương 981: Ngày ba mươi Tết
Vẻ mặt của Diệp Thanh Vũ trở nên hơi nghiêm túc: "Vừa mới nhận được tin tức, mâu thuẫn giữa hai nước Trang và Ủng đột nhiên trở nên gay gắt, đồng thời vào rạng sáng ngày hôm nay đã nổ ra đại chiến. Bây giờ đại quân của Trang quốc đã vượt qua dãy núi Kỳ Xương, vừa mới đánh tan quân đội biên phòng đóng ở phía Bắc dãy núi Kỳ Xương, đánh vào địa phận Ung quốc, tiến quân vào phủ Lĩnh Bắc!"
Trên mặt Khương Vọng không hề có cảm xúc gì, nhưng bên trong chung trà đột nhiên dấy lên những gợn sóng nước cho thấy trong lòng của hắn chắc chắn không hẻ bình tĩnh.
"Chuyện này quá đột ngột!" Hắn cầm chung trà nói.
Thời gian rất đột ngột, tối nay chính là giao thừa, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị nghênh đón năm mới, bầu không khí khắp nơi đều là vui mừng, Trang quốc lại vào ngày này mà phát động chiến tranh.
Mục tiêu rất đột ngột, Trang yếu Ung mạnh, đây là sự thật mà người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra được. Ung quốc suy yếu ra sao, đó chính là con rết trăm chân, chết mà không ngã (). Mặc dù Trang quốc liên tục thay đổi qua từng ngày nhưng dù sao nội tình vẫn không đủ như cũ.
() Con rết trăm chân, chết mà không ngã: dùng để hình dung nhân vật, quý tộc hoặc hào môn thế gia có thế lực to lớn, tuy đã suy bại nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.
Hơn nữa trước đây ở trong thành Bất Thục, ba nước Trang, Lạc, Ung cũng đã định ra giao ước không xuất chinh.
Vào lúc này lại bị một bên tương đối yếu thế là Trang quốc bất ngờ hủy bỏi Ngay cả Diệp Thanh Vũ cũng đọc được tin tức.
Toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện đều là do tranh chấp giữa thợ săn của hai nước ở dãy núi Kỳ Xương.
Thợ săn sử dụng binh khí đánh nhau, dẫn tới giằng co của quân đội biên phòng giữa hai nước hơn mười ngày. Quân đội biên phòng của Ủng quốc chống đối không giao ra tên hung thủ sát hại thợ săn trong lãnh thổ thành Sơn Dương.
Quân đội biên phòng của Trang quốc lòng đầy căm phẫn, đã vài lần suýt chút nữa xảy ra xung đột lớn.
Quân đội nước Ung quen thói cường ngạnh, quân đội nước Trang bên này cũng đang từ từ vực dậy tự tin, quân đội biên phòng của hai nước không ai nhường ai.
Vì để tránh cho xung đột quy mô lớn hơn xảy ra, phía triều đình Trang quốc buộc phải lệnh cho quân đội biên phòng của nước mình lui lại. Nghe nói đám quân đội biên phòng kia chính là khóc lóc rời đi, vừa là do quân lệnh hạ xuống không thể không rút lui, vừa ở đọc đường rơi nước mắt.
Đỉnh điểm câu chuyện bùng nổ khi có một binh sĩ tên là Trần Thạch Khai tự mình vi phạm quân lệnh, trên đường rút lui đào ngũ, chỉ để lại một phong di thư.
Người kia một mình một thanh chiến đao quay lại dãy núi Kỳ Xương, đơn độc yêu cầu giao ra tên hung thủ đã sát hại thợ săn của Trang quốc. Sau khi bị từ chối, hắn ta đã một mình xông vào trận hình quân đội biên phòng của nước Ung... Cuối cùng đương nhiên là chết trận ở trước biên giới rồi.
Trên di thư của hắn ta chỉ có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo:
"Người trong Trang quốc không thể chết vô ích!"
Sau khi di thư của Trần Thạch Khai bị phát hiện, cả đội ngũ biên quân này đều dừng lại, cũng không chịu lùi lại phía sau thêm bước nào nữa. Tinh thần quần chúng mãnh liệt dâng trào, lần lượt từng người đều yêu cầu tham gia chiến đầu.
Tướng lĩnh quân đội biên phòng dùng roi quất cũng không thể khiến cho binh sĩ lui lại, cuối cùng ngay cả bản thân hắn ta cũng khóc lên, rơi huyết lệ dâng thư khiêu chiến. Thư viết: nguyện làm gương cho binh sĩ, là người đầu tiên chết ở trước trận địa hai quân.
Cả đội ngũ quân đội biên phòng có ba trắm năm mươi bảy người, mỗi một người đều đưa ra thỉnh cầu!
Nghe đâu Trang Cao Tiện nghe được việc này, ở trên triều đình vỗ nát long ÿ, viết xuống: "Lòng dân đã thỉnh, lòng quân tất ứng.
Mối thù nối tiếp nhau mấy đời, sớm ngày báo xong!"
Thế là khởi binh phạt Ủng, dốc hết lực lượng toàn quốc chiến đấu!
Lúc Lăng Tiêu Các nhận được tin tức, đại quân Trang quốc đã vượt qua dãy núi Kỳ Xương, đánh vào phủ Lĩnh Bắc của Ung quốc.
"Quá đột ngột!" Khương Vọng tiếp tục lặp lại lần nữa, giống như chỉ có lặp lại như thế mới có thể áp chế được tâm trạng đang kích động của hắn.
Thù hận giữa Trang quốc và Ung quốc, vẫn phải ngược dòng tìm hiểu tới thời kỳ khai quốc. Cả quá trình thành lập Trang quốc cũng chính là quá trình đối kháng với Ung quốc.
Thù hận giữa hai nước có lẽ vĩnh viễn cũng không thể xóa hết được.
Nhưng trận quốc chiến này vẫn là quá bất ngờ.
Diệp Thanh Vũ hơi lo lắng nhìn hắn: "Huynh tốt nhất nên ở chỗ này ăn Tết cùng với An An. Chiến sự giữa hai nước Trang Ung cũng không có cách nào lan tới Vân quốc được."
Vân quốc là đất nước trên mây, toàn bộ quốc gia đều xây dựng ở trên đỉnh núi. Về mặt địa hình, ở trên đỉnh cũng không có cọ xát gì với các quốc gia khác. Từ xưa đến nay Vân quốc luôn duy trì thế trung lập, chưa từng mở rộng bở cõi. Thương đội của Vân quốc trải khắp thiên hạ, luôn giữ quan hệ tốt đẹp với rất nhiều quốc gia.
Cho dù Trang quốc và Ung quốc có đánh nhau ra sao cũng không thể ảnh hưởng tới Vân quốc được. Hơn nữa, Diệp Lăng Tiêu đã thành tựu Động Chân, cho dù là Trang quốc hay là Ủng quốc cũng không ngu đến nổi đang đại chiến ở bên ngoài lại còn tìm thêm cho bản thân một Chân Nhân đương thời làm kẻ địch.
Diệp Thanh Vũ biết rất rõ những chuyện Khương Vọng đã trải qua, nàng lo lắng sau khi Khương Vọng biết được tin tức sẽ tham dự vào chiến sự giữa hai nước Trang, Ung. Một Nội Phủ Thần Thông đương nhiên cường đại, nhưng ở trong cái loại chiến tranh quốc gia này, ngay cả Thần Lâm tu sĩ còn có nguy cơ ngã xuống, càng đừng nói đến Nội Phủ. Nếu như tự ý dây dưa trong đó, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
"Ta biết"
Khương Vọng theo bản năng vuốt ve chung trà, hoa văn đồ sứ tiếp xúc với da thịt tạo ra một loại cảm thụ phức tạp.
Hắn tiếp tục lặp lại: "Ta biết."
"Không chỉ có Cửu Giang Huyền Giáp, lần này ngay cả Bạch Vũ Quân bảo vệ xung quanh thành Tân An - thủ đô Trang quốc cũng xuất động. Trang Cao Tiện tự mình cầm ấn soái, thống lĩnh ba quân. Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh là quân tiên phong, tướng quốc Đỗ Như Hối đi theo làm quân sư quân đội. Phó tướng Đổng A trấn thủ thành Tân An, quản lý hậu phương..."
Diệp Thanh Vũ cảm khái nói: "Lần này Trang quốc có thể nói là dốc hết sức chiến một trận, tuyệt đối không phải là tiểu đả tiểu nháo (**) mà là tranh đấu sống chết một mất một còn với Ung quốc"
"Thanh Hà Thủy Phủ có động tĩnh gì không?" Khương Vọng hỏi.
Diệp Thanh Vũ nhíu mày: "Cái này thật sự không biết, còn chưa có nhận được tin tức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad