Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1894: Có thể nói tráng lệ (1)

Chương 1894: Có thể nói tráng lệ (1)
Đón nhận đôi mắt trong sáng bình tĩnh kia, y nghĩ, đây thật là một người thú vị.
Rồi ngay một cái nháy mắt sau đó, ánh kiếm chiếu rọi trong đôi mắt này!
Ở trong mắt Triệu Huyền Dương, người trẻ tuổi khoác áo đen, xõa tóc dài, trang điểm rất giống kẻ lưu lạc này bỗng nhiên trở nên phấn chấn rực rỡ.
Lửa đỏ bốc lên quanh thân, sương gió tới ngay sau đó, mà một kiếm bỗng nhiên đánh thẳng tới lại có uy thế như trụ trời đổ sụp!
“Quá thú vị!”
Triệu Huyền Dương không nhịn được khen ngợi ra tiếng.
Rồi sau đó y ra tay.
Y thật sự chỉ là “Ra tay”.
Y vẫn cứ nắm kiếm gỗ kia trong tay, mà bàn tay phải rỗng tuếch của y chợt vươn ra phía trước, hai ngón tay giơ ra!
Chỉ một thoáng sắc ngọc lưu chuyển, hai ngón tay tỏa sáng.
Thế mà kẹp lấy mũi nhọn của Trường Tương Tư!
Khương Vọng đánh ra một kiếm mạnh nhất, lại bị hai ngón tay này ngăn trở, không thể lại tiến thêm.
Đây là chênh lệch lớn cỡ nào?!
Triệu Huyền Dương khẽ xoay hai ngón tay đang kẹp mũi kiếm, tư thế giống như sắp bẻ gãy mũi kiếm Trường Tương Tư.
Chợt có tiếng kiếm rung bén nhọn vang lên, đó là tiếng than khóc của Trường Tương Tư!
Mà Khương Vọng bị chặn lại một kiếm mạnh nhất, trên mặt lại không có vẻ ngoài ý muốn.
Hắn và Triệu Huyền Dương, vốn là có sự chênh lệch như trời với đất.
Hắn đương nhiên là thiên kiêu, nhưng Triệu Huyền Dương cũng là thiên kiêu.
Hắn chỉ có tu vi Nội Phủ, Triệu Huyền Dương lại đã là Thần Lâm!
Chênh lệch thực lực vốn là như thế, không phải đơn thuần dựa vào ý chí là có thể vượt qua, hắn cần thiết nhận rõ hiện thực.
Sau khi nhận rõ hiện thực...
Lại chiến đấu tiếp!
Cả người Khương Vọng dường như biến thành một mảnh lá rụng, nhẹ nhàng mà bay lên. Mà thanh kiếm Trường Tương Tư này là cuống lá của lá bay.
Hắn tùy theo lực lượng bẻ gập khủng khiếp kia của hai ngón tay Triệu Huyền Dương, cả người bay lên cao cao, tay chưa rời kiếm, người đã mượn kiếm bay lại gần, tới sát bên người Triệu Huyền Dương, há miệng…
Tam Muội Chân Hỏa bùng ra phả vào mặt.
Cùng lúc đó, tay trái cũng đột nhiên ấn tới.
Một sợi sương gió bay vòng trong lòng bàn tay hắn, biến thành một cây đinh dài lạnh lẽo, không tiếng động đâm vào ngực Triệu Huyền Dương.
Ngay trong chớp mắt này, Khương Vọng đã ra liên tiếp vài sát chiêu.
Không thể nói không cường thế, không thể nói không chuẩn xác nắm bắt thời cơ chiến đấu.
Triệu Huyền Dương lại vẫn cứ mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn tú kia bỗng nhiên bịt kín một vầng sáng vàng.
Tam Muội Chân Hỏa phả vào, lại chỉ đổi lấy ánh sáng vàng khẽ lung lay.
Cùng lúc đó, cánh tay trái cầm kiếm gỗ của y chỉ thoáng di động một chút.
Sau khi Sát Sinh Đinh rơi xuống, lại thẳng tắp đâm vào thân kiếm!
Đinh!
Chỉ có một thanh âm rất nhỏ như thế, chỉ có tiếng vang này.
Hai ngón tay kẹp mũi kiếm của Triệu Huyền Dương bỗng nhiên quay lại, bẻ Trường Tương Tư về nguyên trạng, rồi sau đó nhẹ nhàng khẽ di động, bèn đưa cả người Khương Vọng lẫn kiếm về tại chỗ.
Bay lơ lửng, rơi xuống đất.
Giờ này khắc này, lửa đỏ trên người Khương Vọng, sương gió ở lưng, kiếm dài trong tay, vẫn cứ nhìn như lừng lẫy. Mà bên cạnh hắn vừa lúc là bàn tiệc mà hắn để một thanh khoái đao lên.
Hắn về tới vị trí ban đầu, dường như trước nay cũng chưa từng bước ra một bước.
Nhưng rõ ràng hắn đã dùng hết thủ đoạn!
Mà Triệu Huyền Dương chẳng qua chỉ cử động một lóng tay, di chuyển thân kiếm một chút.
Đây thật là sự chênh lệch khiến người ta tuyệt vọng!
“Thanh kiếm tốt như thế, hủy đi thì đáng tiếc.”
Triệu Huyền Dương nhẹ giọng cười nói.
Thực lực chênh lệch, y cho rằng y đã thể hiện ra cũng đủ rõ ràng.
Là thời điểm từ bỏ chống cự.
Chẳng qua ngay phút tiếp theo, y đã nghe thấy tiếng chim hót líu lo, y nhìn thấy sao băng xẹt qua trời cao, y nhìn đến từng đóa từng đóa hoa lửa nở ra trong trời đất...
Hỏa Giới thuật!
Khương Vọng cũng không biết từ bỏ là thứ gì. Mở ra Hỏa Giới đồng thời mắt trái biến thành đỏ đậm.
Mở ra bức vẽ một mình cưỡi ngựa xông trận, mặt trời lặn lại rơi xuống phía tây.
Đồng thời ở khởi xướng tiến công từ cả phương diện thân thể và linh hồn!
Ánh mắt trời rực rỡ chói chang rơi xuống từ trên trời, có uy thể hủy thiên diệt địa. Mà bóng người mặc đạo bào Âm Dương kia chỉ mỉm cười lật bàn tay, ngón tay chống trời!
Một tay ấn “mặt trời” trở về bầu trời, dường như ấn ở trên cực bích, ấn bẹp lại ấn vỡ toàn bộ cái hòn “mặt trời” này.
Ảo giác trong thần hồn tan rã.
Càn Dương Chi Đồng của Khương Vọng bỗng nhiên nhắm lại, chảy xuống một hàng huyết lệ.
Mà ở thế giới ngoài thân, Triệu Huyền Dương lại không tránh không né, trái phải đánh giá thân ở Hỏa Giới, tấm tắc bảo lạ: “Thật là sáng tạo của thiên tài. thế mà có sinh cơ nảy sinh. Cảnh đẹp như thế, có thể nói là tráng lệ rồi!”
Đây là chênh lệch trên toàn phương vị, đây là hoàn toàn nghiền áp.
Nhưng chân chính dũng khí không phải cường giả quyết chiến kẻ yếu.
Mà là khiêu chiến không có khả năng, khiêu chiến tuyệt vọng!
Mắt trái của Khương Vọng đang đổ máu, thần hồn chi lực bị đánh tan, người lại ở bên trong Hỏa Giới đi về phía trước, một kiếm chém ra, ngang nhiên, quật cường, nghị lực!
Con người đứng trong đất trời, phải chống đỡ trời đất!
Khí thế cực kỳ trào dâng của hắn ở trong nháy mắt này dường như sinh ra liên hệ vi diệu nào đó với Hỏa Giới này.
Bên trong thiên địa có “người”!
Bên trong thế giới lửa, có “thần” đội trời đạp đất chân chính!
Chỉ dựa vào kiếm thuật mà nói, kiếm thức mạnh nhất cho tới nay cửa Khương Vọng đương nhiên là Nhân Tự Kiếm.
Tuyệt Đỉnh Nhất Kiếm trong trạng thái Kiếm Tiên Nhân càng nhiều là tổng hợp thần thông chi lực, dung hợp đủ loại thành một, tương tự như Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng Đao của Trọng Huyền Tuân.
Trong chớp mắt này, Khương Vọng ở bên trong Hỏa Giới chém ra Nhân Tự Kiếm, ở trước mặt Thần Lâm thiên kiêu Triệu Huyền Dương bày ra dũng khí và bất khuất của “người”.
Mà Hỏa Giới thuật, là thuật mạnh nhất mà hiện tại Khương Vọng có thể sử dụng.
Hỗn hợp thần thông, đồ đằng, đạo thuật phù hợp một cảnh.
Đạo thuật mạnh nhất cho tới nay mới thôi cùng với kiếm thuật mạnh nhất cho tới nay, vào giờ phút này đạt thành sự thống nhất kỳ diệu.
Ở trước mặt đối thủ khiến người tuyệt vọng như thế, Khương Vọng càng bị cản trở càng là dũng mãnh, lại có đột phá.
Thuật đã sinh giới, kiếm đã thành đạo!
“Tốt lắm!”
Ánh mắt Triệu Huyền Dương sáng lên.
Ánh mắt sáng ngời này, rốt cuộc không tối đi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad