Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3182 - Hát một câu đời này không gặp (2)



Chương 3182 - Hát một câu đời này không gặp (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không có sự ủng hộ thiết thực, dù ta có giãy giụa thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi sự áp chế của Cách Phỉ. Dù có cố gắng thế nào cũng chỉ là trì hoãn thời gian thất bại mà thôi... Con bây giờ không phải là đối thủ của Cách Phỉ, Bạch thị cũng không có sức chống lại Cách thị, con chỉ có thể nhảy ra khỏi nơi này."
Giờ phút này, toàn bộ lão trạch Bạch thị, đều đang chìm trong không khí tang lễ, có người đau thương, có người thút thít, có người vội vàng lui tới. Nhưng trong thư phòng của gia chủ Bạch thị, nhân tài có thiên phú nhất hiện tại của Bạch gia, gia chủ đời tiếp theo trên mặt pháp lý của Bạch gia đã quyết định rời đi.
Đối với Lang Gia Bạch thị đã từng có vinh hoa vô tận, hắn chỉ vung tay một cái.
Lúc trên tay còn có nhiều thẻ đánh bạc, không phải ai cũng có thể thấy rõ kết quả, càng không phải ai cũng có dũng khí vứt sạch ván này.
Văn Quyên Anh nhìn con trai mình, có rất nhiều lời nhưng không thể nói ra, cuối cùng chỉ hỏi: "Con chuẩn bị đi như thế nào?"
Bạch Ngọc Hà nói: "Người bằng hữu lúc trước cùng con về Việt quốc đã đi. Võ An Hầu Tề quốc sẽ vì vậy mà viết một phong thư cho con, mời con đến Nam Hạ giải sầu, luận bàn đạo thuật. Phong thư này Ẩn tướng cùng Cách Phỉ hẳn là đều đã nhìn qua. Con đi, sẽ không về nữa."
"Con ta ở bên ngoài kết giao được bằng hữu tốt." Văn Quyên Anh buồn bã nói: "Xem ra con rời nhà trốn đi là đúng."
Bạch Ngọc Hà chậm rãi nằm phục người xuống, kề trán sát đất: "Con không thể mang mẫu thân đi, bởi vì có lẽ Cách Phỉ sẽ không yên tâm về con. Mang theo người, con đi không được."
"Đứa nhỏ ngốc." Văn Quyên Anh phủi phủi sổ sách trên bàn, cười nói: "Vi nương cũng không thể theo con được. Nơi này là quốc gia của ta, là nhà của ta. Nương còn muốn thay phụ thân con giữ vững phần gia nghiệp này, chờ con trở về."
Bạch Ngọc Hà ngẩng đầu lên: "Sau khi con đi, Bạch thị đã không đường, lại không còn khả năng chống lại Cách thị. Chư vị thân trường sẽ an toàn. Có điều, sau này mọi thứ sẽ khó khăn hơn, trong tay cũng sẽ túng quẫn hơn. Thành Lang Gia này cũng sẽ không còn do Bạch gia làm chủ... Khổ cho mẫu thân."
Văn Quyên Anh cách bàn đọc sách nhìn Bạch Ngọc Hà, cảm thấy đứa nhỏ này vẫn là rất gần, lại hình như đã rất xa.
Nhưng con trẻ trưởng thành, từ đầu đến cuối không phải vẫn sẽ có một ngày như thế này sao?
Bà có hơi chua xót nói: "Bạch gia dầu gì cũng là danh môn đất Việt. Gia nghiệp có sa sút đến mức nào thì trên người nương cũng vẫn còn chảy dòng máu hoàng tộc Văn thị. Nương ở trong nhà không thiếu được cẩm y ngọc thực, khổ cái gì? Khổ chính là con phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, phải vượt mọi chông gai ở bên ngoài. Bằng hữu cho dù tốt thì tư vị ăn nhờ ở đậu cũng không dễ chịu..."
Bạch Ngọc Hà không nói những thứ này, từ khi đi suốt đêm về Việt quốc đến nay, hắn ta chưa từng rơi một giọt nước mắt, chỉ chậm rãi nói: "Thiên tử cho rằng ông ta có thể chưởng khống Cách thị, dễ dàng nắm được Cách Phỉ cho nên ông ta không để ý, thậm chí còn dung túng. Hoặc là lão nhân gia ông ta còn có trù tính nhiều hơn, suy nghĩ cao thâm hơn... Nhưng "Phỉ" là hung của thiên hạ, cũng không phải thứ dễ khống chế. Cách Phỉ đã không phải là Cách Phỉ trước kia, con cũng không thể tiếp tục là một Bạch Ngọc Hà ngây thơ. Chúng ta cứ rửa mắt mà xem đi."
Gian ngoài còn đang hát an hồn ai ca.
Tiếng ca kia hát ——
"Ba hồn đi, bảy phách không.
Thế gian nào có vô thân cố?
Một tiếng khóc, một tiếng khổ.
Trần truồng đến trả trần truồng đi.
Kiếp này duyên đã hết, đường núi choáng hết trước tầm mắt.
Núi không chuyển nhưng nước chuyển, hai mắt đẫm lệ róc rách hát vì người rời đi.
Hát núi kia cao, quá cao. Hát nước kia xa, quá xa.
Hát một câu đời này không gặp lại!
Người sống cùng người chết, ai càng tiếc nuối..."
Trong thư phòng được trang hoàng thanh lịch, Văn Quyên Anh lẳng lặng nghe xong bài Ai Ca đất Việt, đứa con trai khiến cho bà lo lắng cũng kiêu ngạo từ trước đến giờ kia, đã biến mất không còn bóng dáng.
Không bao lâu sau, bên ngoài thư phòng vang lên tiếng bước chân vội vã đến gần, thanh âm của quản gia vang lên: "Chủ mẫu đại nhân, trong cung đưa tới một phần tang nghi, còn có truy phong cho lão gia."
Văn Quyên Anh chỉ nói: "Biết."
Cũng không định đích thân ra nghênh tiếp.
Qua một lúc, lại có hạ nhân đến bẩm: "Ẩn tướng phong đưa tới một bức tranh chữ, là do Ẩn tướng đích thân chấp bút, viết "Gia trạch bình an"..."
Trong thư phòng, Văn Quyên Anh chỉ hỏi: "Còn có nói gì nữa không?"
Hạ nhân đáp: "Cũng không nói gì."
Văn Quyên Anh trầm mặc một lát, vẫn chỉ nói: "Biết!"
...
Cỏ cây tươi rồi lại héo là lý lẽ của tự nhiên.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở đời.
Trong thành Lâm Truy cũng có người qua đời, cũng là người trong danh môn, tang sự cũng vô cùng khiêm tốn... Không, việc tang sự của Bảo gia này được tổ chức gần như lặng yên không một tiếng động, không phải chỉ hai chữ khiêm tốn là có thể hình dung mà giống như ước gì tất cả mọi người không biết.
Đương nhiên, với gia vọng của Bảo thị, cái chết của Thế tử dù có khiêm tốn cỡ nào thì người nên biết cũng sẽ không xem nhẹ.
Thứ tử Bảo Trọng Thanh của Bảo gia, chết dưới tay Trương Lâm Xuyên.
Về việc, vì sao Lôi Chiêm Càn do Trương Lâm Xuyên thế mệnh chết đã lâu, Bảo Trọng Thanh mới chết. Dĩ nhiên là do Trương Lâm Xuyên hạ độc, hạ độc mãn tính cho Bảo Trọng Thanh.
Chuyện Võ An Hầu Khương Vọng điều tra việc Thanh Bài bộ đầu Lâm Hữu Tà mất tích, thiên hạ đều biết. Nhưng mọi người không biết là, Bảo Trọng Thanh vì có tình chiến hữu, tình đồng môn với Khương Vọng nên cũng không ngại cực khổ tham dự vào trong đó, dò xét chân tướng. Mấy lần đích thân tiến về quận Lộc Sương, thăm dò ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Cho nên bị Trương Lâm Xuyên nhân cơ hội ngầm hạ độc thủ.
Thật sự là trời cao đố kỵ anh tài, tiếc nuối của danh môn.
"Nói cách khác, Bảo Trọng Thanh là bởi vì ta mà chết, vì tiêu diệt Giáo chủ tà giáo Trương Lâm Xuyên mà hi sinh?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad