Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2795 - Tam Nhật Chu (1)



Chương 2795 - Tam Nhật Chu (1)




Chương 2795: Tam Nhật Chu (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ha ha ha ha ha! !”
Trên thành Đồng Ương, quốc sư Đại Hạ Liễu Hi Di, cười hoa tay múa chân, cười chảy nước mắt.
“Thiên Tử muốn làm đại sự, lại không làm cho chu toàn. Đúng là đánh một nước cờ hay. Không chỉ vô ích, còn giúp Khương Thuật thu phục lòng người!!”
“Ha ha ha ha ha! !”
Cười dài một hồi.
Ông ta vung tay áo, ở ngay trên cổng thành, đoan đoan chính chính quỳ ngồi xuống, nói với Hề Mạnh Phủ: “Ta là quốc tướng Đại Hạ, không muốn chết trong tay người Tề… Làm phiền quốc sư rồi.”
Hề Mạnh Phủ tiện tay ra chiêu, từ bên hông sĩ tốt bên cạnh, rút ra quân đao.
Cầm thanh trường đao được chế tác bình thường này, đi về phía lão nhân Hạ quốc ngồi quỳ phía trước.
“Ta còn có một lời cuối cùng.” Liễu Hi Di đột nhiên nói.
Hề Mạnh Phủ nhìn ông ta, yên lặng chờ ông ta mở miệng.
Liễu Hi Di nghiêm trang nói: “Ta thấy cả triều văn võ này, đều là anh hùng. Nhưng người có thể giao phó, chỉ có một mình Hề Mạnh Phủ ngươi. Ta dưới kgoois không có con, ngươi cũng không có cha. Không bằng…”
Xoẹt!
Một đao chém qua, đầu lăn xuống.
Hề Mạnh Phủ cầm thanh quân đao máu chảy đầm đìa, xoay người.
Nhảy xuống tường thành, giết vào vạn quân.
Thân hình của ông ta tự do như thế, giống như lúc nhảy xuống thuyền năm xưa…
“Quốc sư Đại Hạ Hề Mạnh Phủ ở đây, người nào quyết tử cùng ta!?”
Ông ta rơi vào trong binh triều của Xuân Tử quân.
Binh sát chuyển dời vài lần, liền trở lại bình tĩnh.


Thành Quý Ấp, cung Bảo Hoa.
Hạ hoàng đế ngồi đoan chính trên ghế rồng, không nói được lời nào.
Rèm châu rũ xuống, tạo nên bóng sâu không đáy.
Mà Đại Hạ thái hậu mặc trên người cung trang lộng lẫy, cũng chỉ im lặng xoay người, ra khỏi cung Bảo Hoa.
Dọc đường đi, bà ta vẫy lui toàn bộ thái giám cung nữ, một mình trở về điện Thanh Loan.
Khắc trước bước vào trong điện, khắc sau trong điện liền dấy lên lửa lớn.
Trong lửa, bà ta cao quý như thế, xinh đẹp như thế.
So với lửa còn rực rỡ hơn, so với lửa còn huy hoàng hơn.
Trọng liệt diễm hừng hực kia, tay ngọc buông xuống, ngón tay ngọc giống như cánh hoa tản ra, rơi xuống một tờ giấy mỏng.
Tàn lửa chưa hết, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bốn chữ…
“Thanh Loan có tín…”
Chỉ còn mấy chữ này.
Những chữ này sau đó cũng đã bị ngọn lửa nuốt mất.


Sử ghi.
Tháng giêng năm 3921 đạo lịch.
Bắc Hương hầu Đại Hạ dẫn Họa Thủy xâm nhập nhân gian, bị Khương Vọng chém.
Thái hậu Đại Hạ tự thiêu cung Thanh Loan.
Quốc tướng Đại Hạ chết trên thành lâu thành Đồng Ương.
Quốc sư Đại Hạ chiến tử trong vạn quân.
Vũ vương Tự Kiêu Đại Hạ chiến tử.
Mân vương Đại Hạ Ngu Lễ Dương hàng Tề.
Trọng Huyền Chử Lương giành trước thành Đồng Ương, chính tay đâm chết thống soái Long Tiều của Trấn Quốc quân Đại Hạ.
Tạ Hoài An công phá thành Quý Ấp, bắt sống Hạ thiên tử.
Tào Giai thắng trận chiến diệt Hạ, ngầm chiếm quốc vận Hạ quốc, chứng đạo chân quân!
Đế quốc Đại Hạ thống trị phía đông Nam vực 1272 năm, tuyên cáo bị diệt quốc!
Chỉ là…
“Tự cổ chí kim bao chuyện hưng vong, lưu lại sách sử cũng chỉ là cái tên!”



Trên bậu cửa sổ hướng ra hồ, cảnh xuân đang nở rộ.
Chỉ có một chậu hoa, nhưng lại nở ra khí thế phồn hoa của ngày xuân.
Đầu, cánh, đuôi và chân của loài hoa này dựng đứng như phượng hoàng, thân và râu rực rỡ, phấp phới như tiên nữ.
Nhất là hai cánh hoa chính ở cả hai bên, mở rộng ra bên ngoài, như thể sắp đạp gió mà bay đi. Đường nét ưu mỹ, sáng chói như kim vũ.
Do đó có tên là “Kim vũ phượng tiên “.
Nó nở hoa rất chậm, ba năm mới nở hoa có một lần.
Thời gian ra hoa lại rất ngắn, chỉ có ba ngày.
Vì vậy, nó còn được gọi là “tam nhật chu”.
Vốn dĩ điều kiện sinh trưởng của nó đã vô cùng khắc nghiệt, để duy trì tư thế nở hoa và đóng băng thời kỳ ra hoa một cách giả tạo, tất nhiên sẽ tốn rất nhiều tài nguyên.
Trong toàn bộ Tề quốc, chỉ có Bảo Thị mới có thể có sản lượng kim vũ phượng tiên ổn định.
Tất nhiên, hiện tại phần làm ăn này đã được giao cho Trọng Huyền Thắng của gia tộc Trọng Huyền.
Ngoài vẻ đẹp, loài hoa này còn có giá trị để làm thuốc cực cao, “tiên tu” của nó có thể được sử dụng trong hơn ba mươi loại toa thuốc, để nâng cao hiệu quả của thuốc.
Cánh hoa của nó cũng là một nguyên liệu thô cực kỳ được săn đón để pha trà. Đặc biệt là hai cánh “kim vũ”, được xếp vào danh sách những nguyên liệu cực phẩm để làm trà.
Sóc Phương Bá Bảo Dịch vô cùng yêu thích loài hoa này, đến nỗi ông ta luôn đặt một chậu hoa kim vũ phượng tiên nở rộ như vậy trên bệ cửa sổ quanh năm. Tất nhiên, không hề dùng lực lượng siêu phầm để duy trì loại giả tưởng nở rộ không héo tàn kia, như vậy không đủ đẹp. Thay vào đó, hoa ở đây ba ngày héo tàn thì sẽ được thay thế ba ngày một lần.
Ban đầu, lúc Bảo Bá Chiêu chuyển tay phần buôn bán này, ông ta có một yêu cầu vô cùng cứng rắn — đảm bảo nguồn cung ứng cho Sóc Phương Bá.
“Hoa càng đẹp, thời gian ra hoa càng ngắn, có lẽ đây là quy luật vĩnh hằng của thiên đạo.” Bảo Dịch chắp tay sau lưng nhìn hồ Phi Hạc mờ sương mênh mông ở bên ngoài cửa sổ, thở dài một cách khẽ khàng.
Vị này thời còn trẻ được xưng là “Phiếu Diêu”, một thời đã từng là bá gia nổi danh cùng với Trọng Huyền Minh Đồ, nhưng bây giờ nhìn gần thế này, lại không nhìn ra được bản lĩnh và khí phách như vậy.
Càng giống một vị văn sĩ giàu sang, lông mày và đôi mắt đều dịu dàng.
Chỉ khi ông ta xoay người lại, nhướng mày lên, thì mới thấy được khí phách, cảm thụ được sự quả quyết và nghiêm nghị trong đó.
Ông ta chỉ nhìn Bảo Trọng Thanh, và chậm rãi nói: “Ngươi là nhi tử duy nhất của ta rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad