Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 754: Xứng hay không

Chương 754: Xứng hay không
Lôi Chiêm Càn chỉ cảm thấy nực cười.
"Ngươi có thể thắng, nhưng đó chỉ là thủ đoạn"
Hắn nhìn về phía Khương Vọng, chế nhạo lắc đầu: "Từ đâu mà ngươi nghĩ rằng mình thật sự xứng đáng để đạt được vị trí thứ nhất đó?"
Khương Vọng đương nhiên biết suy nghĩ của Lôi Chiêm Càn, hắn lựa chọn quay lại Thất Tỉnh cốc sau những người khác chính là một loại đề phòng.
Nhưng mà hắn không xuất hiện ở vị trí Thiên Khôi tinh ngay lập tức cũng là vì muốn cho Lôi Chiêm Càn đủ thời gian để bình tĩnh lại.
Nhưng mà Lôi Chiêm Càn vẫn đưa ra lựa chọn này.
Nếu dù có làm gì nhưng vẫn bị khiêu khích thì cũng không cần phải trưng ra bộ mặt hòa nhã làm gì nữa.
Những người thực sự muốn tát ngươi sẽ không bao giờ tát nhẹ hơn chỉ vì ngươi chủ động đưa mặt đến đâu.
Vì vậy, khi đối mặt với Lôi Chiêm Càn, hắn nhất định phải tỏ ra kiêu ngạo.
"Ta xứng hay không xứng thì ta cũng đã đoạt giải nhất rồi" Khương Vọng dửng dưng nhìn lại Lôi Chiêm Càn: "Còn ngươi thì sao, Lôi Chạy Trước?"
Ấn tượng mà Lôi Chiêm Càn mang đến cho người khác là dũng cảm, uy vũ và ngông cuồng tự đại.
Nhưng lúc này, khuôn mặt cực kỳ uy nghiêm kia lại biến thành màu gan heo chỉ trong nháy mắt.
Lôi Chiêm Càn, luôn là độc chiếm càn khôn, mọi chuyện đều đứng thứ nhất.
Mà không phải là dẫn đầu chạy trốn thế này.
Hắn ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi cái danh hiệu "Lôi Chạy Trước" này được truyền ra ngoài, thì sẽ có biết bao nhiêu người cười nhạo hắn ta.
Nhưng việc hắn ta chạy trốn ở thế giới Phù Lục lại là sự thật!
Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Tà và Phương Sùng đều tận mắt nhìn thấy.
Trong đám người này, ngoài trừ Phương Sùng ra thì hắn ta không thể "diệt khẩu" được ai hết.
Không cần phải nghĩ cũng biết, Khương Vô Tà chắc chắn sẽ ra sức tuyên truyền cái danh hiệu này cho hắn ta.
Cái đầu đầy tóc dài của Lôi Chiêm Càn như muốn nổ tung, giận không kiểm được.
"Chỉ là một tên Đằng Long Cảnh, ở vào chút mánh khóe không nên hồn của Trọng Huyền gia để chiếm chút lợi lộc mà đã không biết trời cao đất dày là gì"
Ngoài sự tức giận ra, hắn ta còn cảm thấy cực kỳ không dám tin. Thậm chí hắn ta còn hơi dao động với phán đoán của mình, không biết đến cùng tên tiểu từ này lấy đâu ra cái sức mạnh đấy?
Khương Vọng cười mỉa nói: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta chưa đến Nội Phủ Cảnh, nếu không thì ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn được sao?"
Ngụ ý chính là, chờ khi hắn đạt tới Nội Phủ Cảnh rồi thì Lôi Chiêm Càn còn không có cơ hội làm đối thủ của hắn.
Đương nhiên, lời này chỉ là để dọa tên kia mà thôi.
Nhưng Khương Vọng cũng hoàn toàn tin rằng mình có thể đối đầu được với hắn ta, chứ không phải chỉ là phô trương thanh thế.
Có được những kinh nghiệm ở bí cảnh Thất Tinh Lâu, giờ phút này hắn đã có thể khai phá sương mù mông muội, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước đến Đằng Long viên mãn.
Sở dĩ vẫn chưa tiến đến Nội Phủ, thành tựu tu sĩ Nội Phủ thần thông chính là vì muốn chờ đến thời điểm hoàn mỹ nhất.
Dù hiện tại đã đủ tốt rồi, nhưng chưa phải lúc tốt nhất.
Tiếc nuối khi còn ở Thông Thiên Cảnh, hắn không muốn lặp lại ở Đằng Long Cảnh nữa.
Nhưng nếu như Lôi Chiêm Càn cố ý muốn đánh một trận, thì hắn cũng chỉ có thể lấy thần thông sớm hơn, từ bỏ dự tính thập toàn thập mỹ của mình.
Bàn về chiến lực đưa tay ra là có thể chạm tới này, thì hắn hoàn toàn không sợ Lôi Chiêm Càn!
Thậm chí nếu như hôm nay hắn phải để lại tiếc nuối ở Đằng Long Cảnh vì Lôi Chiêm Càn, thì hắn nhất định sẽ làm cho Lôi Chiêm Càn phải trả giá thật lớn cho sự tiếc nuối này.
"Xem ra ngươi thật sự muốn tìm đến cái chết!" Đương nhiên lúc này Lôi Chiêm Càn không thể lùi bước, hắn ta nhanh chân nhảy lên, định trực tiếp ra tay.
Bỗng nhiên có một bóng người cao ngạo lại lạnh lùng bước ra từ Thiên Cương Tỉnh: "Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ lại"
Khí thế mạnh mẽ đến mức không thể che dấu, thái độ muốn làm chỗ dựa cho Khương Vọng cũng cực kỳ rõ ràng!
Lý Phượng Nghiêu!
Mắt hồ của Lôi Chiêm Càn bừng bừng lửa giận: "Lý Phượng Nghiêu, nàng thực sự muốn đối địch với ta?"
Giọng nói và vẻ mặt của Lý Phượng Nghiêu vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như cũ:
"Thì sao nào?"
Đối với Khương Vọng, Lý Long Xuyên mang theo sự chân thành thật tâm để kết bạn, vậy nên nếu chỉ suy xét đến đệ đệ ruột của mình thì nàng đã không thể mặc kệ Khương Vọng rồi.
Mà xét từ chính lòng nàng... thì Lý Phượng Nghiêu nàng là loại người có thể bị uy hiếp sao?
"Rất tốt!" Lôi quang xuất hiện trước người Lôi Chiêm Càn, thần thông Lôi Tỷ mơ hồ thành hình.
Lý Phượng Nghiêu nắm chặt Sương Sát Cung, tay ngọc kéo căng dây cung.
Khương Vọng cầm kiếm không nói gì, đạo mạnh Đằng Long đã bay lên từ Thiên Địa Cô Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể gõ mở Nội Phủ.
Ngay vào thời điểm giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng này...
Leng keng, leng keng.
Âm thanh xiểng xích kéo lê từ xa xa truyền đến.
Âm thanh này tựa như rất xa, lại như rất gần.
Tựa như rất xa bởi vì lúc nó truyền đến tai đã hơi mơ hồ, cảm giác có chút không chân thực.
Tựa như rất gần là bởi vì nó có thể truyền đến tai mọi người một cách dễ dàng, thậm chí ngay sát tìm mỗi người, khiến cho mọi người cảm nhận được sự sầu khổ và mệt mỏi từ trong âm thanh này. Đại đạo như trời xanh, riêng ta không được tự do!
Âm thanh này cũng không hề làm gì, chỉ khiến cho tình thế giằng co dừng lại ở giằng co.
Dưỡng như tình hình song phương giằng co này đã bị đóng băng, không một ai ra tay đánh võ thế cục giằng co này trước.
Một người nam nhân chỉ mặc áo tơ đơn bạc, hai chân mang xiểng xích, xiểng xích kia kéo dài trên mặt đất, đạp chân trần bước tới xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.
Lúc y đến, tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì y chính là Điền An Bình.
Không một ai có thể biến y thành kẻ tù tội, cho nên xiềng xích kia đương nhiên là do y tự trói buộc mình.
Điền An Bình kéo xiểng xích đi về phía trước, đi tới chỗ đám người đang giằng co.
Y không nhìn bất cứ một ai ở cả hai bên, mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một hồi, giống như đang có suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng mà y im lặng, thì những người khác cũng chỉ có thể im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad