Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 3651. Quy Khư (2)



Chương 3651. Quy Khư (2)




Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Theo sự gia nhập của vô số cường giả Nhân tộc, trải qua diễn biến theo năm tháng đằng đẵng, thời gian trôi qua, đạo thuật cũng trở thành một phần chủ yếu tạo nên hệ thống chiến đấu của Nhân tộc.
Sau khi Nhân tộc trở thành chúa tể hiện thế, che lấp vạn thế, sự coi trọng đối với pháp thuật cũng trở về với Hải tộc, Yêu tộc.
Cách phân chia đạo thuật thành bốn đẳng mười hai phẩm của Nhân tộc cũng được Hải tộc tiếp nhận.
Mà đối với đạo thuật siêu phẩm ở đây, Thiên Giai là cao nhất.
Không phải chân giả trên thế giới thì không thể xúc động!
Điển hình nhất của đạo thuật Thiên Giai chính là Ngũ Phương Tôn Nhân do Nhân Hoàng sáng tạo nên, tên đầy đủ là Chư Thiên Vạn Giới Ngũ Phương Ngũ Hành Sắc Pháp Chân Thân.
Căn cứ vào ghi chép của “Triêu Thương Ngô”.
Ngũ Phương Tôn NHân này là do hai đời Nhân Hoàng nối tiếp sáng tạo.
Nhân Hoàng đời thứ nhất – Toại Nhân sáng tạo ra chân thân Chúc Dung, từ đó trong thần thoại có Hỏa Thần phương Nam.
Đời thứ hai Hữu Hùng thị, dựa trên cơ sở chân thân Chúc Dung, tạo nên chân thân Cú Mang, chân thân Nhục Thu, chân thân Cộng Công, chân thân Hậu Thổ.
Từ đó ngũ phương ngũ hành đều có, thuật này được thông hành khắp chư thiên vạn giới.
Trong những công tích vĩ đại của Nhân Hoàng, sáng tạo đạo thuật chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng trong năm tháng đằng đẵng, vẫn có vô số Nhân tộc được hưởng lợi ích.
So với đạo thuật Giai Thiên khác, Ngũ Phương Tôn Thân này được ghi nhớ rộng rãi hơn là vì nó sáng tạo ra “thần vị” ngũ phương ngũ hành thiết thực, đặt vững trật tự ngũ phương ngũ hành. Thần này, là Thần của thiên địa.
Đạo thuật ngũ hành trên đời này đều được hưởng lợi từ đó.
Một mặt khác, nó cũng đã trở thành cơ sở cho rất nhiều thần thoại.
Năm xưa, khi thời đại Thần Đạo mở ra, những cường giả Thần Đạo kia đều tự xưng kế thừa đạo thống Nhân Hoàng.
Năm Thiên Địa Chi Thần mà Nhân Hoàng sáng tạo ra trở thành Chân Tổ của ngũ phương ngũ hành, đương nhiên là đã vượt qua sự cường đại cực hạn của đạo thuật.
Ngũ Phương Tôn Nhân được các tu sĩ hậu bối sử dụng chỉ đơn thuần là đạo thuật Thiên Giai cường đại mà thôi.
Vào thời khắc mấu chốt huyết hạch đối với giấy cắt, Huyết Vương Ngư Tân Chu lấy đạo thân làm văn, vẽ nên Vạn Pháp Quy Khư, đẩy uy năng của pháp thuật này lên tới mức cực hạn, nhưng cũng không phải để giết địch.
Lão đánh đổ tất cả, hóa thành một điểm tối tăm không đáy.
Trong quá trình hình thành này, bỗng nhiên có hiệu ứng thị giác như “rơi xuống”. Nhưng rõ ràng nó vẫn ở đó, chưa hề dịch chuyển!
Xung đột mãnh liệt giữa những cảm giác trái ngược nhau khiến người ta hoa mắt chóng mặt, căng thẳng đến mức buồn nôn.
Nhưng nó thật sự rơi xuống rồi!
Trong thoáng chống đã biến mất khỏi thị giác và cảm giác.
Huyết Vương trực tiếp rời khỏi Mê giới, trở về biển cả.
Tần Trinh nhích nhẹ một bước, nháy mắt từ trạng thái giấy cắt trở về thân thể máu thịt đầy đặn, lỗ máu trên người đều được lấp đầy. Nhưng muốn lành lại ngay lập tức thì tuyệt đối không thể.
“Đáng tiếc.” Bà ta chỉ cảm thán hai chữ, sau đó im lặng.
Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để giết chết Huyết Vương, cơ hội này có lẽ một trăm năm cũng khó xuất hiện một lần. Nhưng bà ta lại không thể nắm chặt.
Khương Vọng máu me khắp người bay xuống, những nơi bị màu máu nhuốm bẩn đang từ từ được Như Ý Tiên Y thanh tẩy.
Thương thế của hắn cũng không nhẹ, nhưng vẫn cười toét miệng, lời lẽ chân thành: “Tần Chân Nhân thần uy cái thế! Hôm nay đánh lui Huyết Vương, đánh cho lão thảm hải như vậy, ít nhất cũng phải cúp đuôi sống ẩn chừng trăm năm!”
“Đúng vậy, ngươi nhắc nhở ta, ngươi có công lao rất lớn trong việc đánh lui Huyết Vương đấy.” Tần Trinh phủi tay áo: “Ngươi quả thực thần uy cái thế, có thể bị Huyết Vương Truy sát, liên lụy bổn tọa phải ác chiến một phen.”
Khương Vọng giật mình, vẻ mặt mờ mịt: “Trước nay ta luôn sống khiêm tốn, cũng không biết cái tên Huyết Vương này phát điên hay gì, vì sao muốn giết ta. Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!”
Tần Trinh tỉ mỉ nhìn hắn một lúc, thấy hắn không hề biến sắc thì cười lạnh một tiếng: “Ngươi có thể thành tướng quân đấy!”
“Tần Chân Nhân nói đùa, muốn thành thì cũng là Võ An Hầu thành trước, cả đời này người ta kính trọng nhất là hắn.” Khương Vọng đưa tay vẫy thuyền gai đã bị cố ý đẩy đi xa trước lúc chiến đấu, kiểm tra cẩn thận một phen, phát hiện không hư hại gì, lúc này mới thở phào một hơi.
Tần Trinh lẳng lặng nhìn cái vẻ như thần giữ của kia của hắn một lúc, đoạn nói: “Huyết Vương không phải hạng xoàng, bổn tọa bị thương không nhẹ. Nễu Diễm Vương đuổi theo, bổn tọa không chống đỡ nổi đâu.”
“ Mời Chân Nhân ngồi xuống, để ta lái thuyền!” Khương Vọng nghe được quả nhiên Diễm Vương đang đuổi giết Tần Trinh, bèn lập tức đi vào thuyền gai: “Về lộ tuyến chạy trốn, ta có chút cân nhắc…”
Quả thực hắn rất tự tin, dùng cảm, bình tĩnh.
Nhưng Tần Trinh đã xoay người.
“Đường ai nấy trốn đi.”
“Mang theo cái đuôi vướng víu là ngươi, ta đi không nổi.”
Đây là không muốn liên lụy. Mặc dù bà ta vì Khương Vọng mà chém giết với Huyết Vương một trận, đánh cho đạo thân rách nát. Nhưng bà ta không định để Khương Vọng ra tay trong lúc bà ta đang chiến đấu với Diễm Vương, không vì gì khác, mà Khương Vọng lúc này hoàn toàn không có năng lực tiếp tục nhúng tay vào chiến trường của Động Chân.
Bà ta không muốn Nhân tộc mất oan một thiên kiêu ở nơi này.
Cho dù người này đến từ Tề quốc.
Khương Vọng tự hiểu, ngũ tạng nứt thành ba, lục phủ nứt thành bốn, thể phách không còn trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa còn đại chiến liên tục rồi mới tham gia vào trận chiến Động Chân này, tinh thần cũng đã suy kiệt cực độ. Cho nên không miễn cưỡng nữa, chỉ nói: “Ta có thể làm được gì không?”
Hắn nghĩ đến chuyện đi đâu đó cầu viện, trong lòng đã quy hoạch lộ tuyến.
Nhưng Tần Trinh chỉ khoát tay áo: “Lần sau đến Điếu Hải Lâu, nhớ lễ phép một chút.”
Lúc bà ta bước ra từ biển Nguyên Khí, cảnh tượng như mỹ nhân bước ra khỏi bồn tắm.
Lúc rời đi cũng không một làn khói, chỉ để lại một bóng lưng như một tấm giấy cắt. Hết chương 3651.



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

3 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad