Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1013: Văn Thù Bát Tự Chú

Chương 1013: Văn Thù Bát Tự Chú
Thời gian của ông ta vô cùng trân quý, nhưng ông ta cho rằng dùng vào việc này là đáng giá.
Bay thẳng một đường, mắt như chim ưng, tuần sát sơn hà Trang quốc, không bỏ qua bất kỳ nơi hẻo lánh nào.
Người có thân phận như ông ta vốn chẳng ai làm loại chuyện truy tìm tập hung này. Nếu nói nghiêm trọng lên một chút, thì việc này coi như ông ta đã tùy tiện vận dụng quốc khí. Nhưng bảo giao việc này cho ai ông ta cũng không thể yên tâm.
Trang quốc nghênh đón đại thắng lớn chưa từng có, nhưng song song với đó, nhân tài cũng đứt gãy nghiêm trọng.
Đổng A chết, người được mong đợi sẽ là Tướng quốc đời kế tiếp đã chiến tử, Chúc Duy Ngã được ký thác kỳ vọng lại phản quốc.
Ban đầu Đoạn Ly bị phế, Hạ Bạt Đao chiến tử là lựa chọn giữ hay bỏ vì thắng lợi của quốc gia, cũng không thể nói đơn giản là có đáng giá hay không. Hiện giờ nhìn lại, lại thành ra khó mà chịu nổi.
Hai người bọn họ là cường giả có hy vọng xung kích Thần Lâm cảnh nhất của Trang quốc thời gian gần đây.
Ai có thể bổ khuyết được chỗ trống to lớn này? Ai có hy vọng đứng cao hơn nhìn xa hơn? Ai xứng đáng được bồi dưỡng hơn?
Bạch Vũ Quân, Cửu Giang Huyền Giáp đều cần có chủ tướng mới...
Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí phó tướng.
Nhưng không có mấy người có đủ năng lực...
Từ khi Chúc Duy Ngã phản quốc thì kế hoạch Hoàng Hà Hội trước đó có thể dùng ai để thay thế đây.
Đủ loại chuyện như thế cũng có thể khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán.
Làm Quốc tướng Trang quốc, mọi sự vụ lớn nhỏ của Trang quốc đều cần ông ta quan tâm, cho dù có một chút ít cảm xúc không thể thoát ra thì cũng không thể buông xuống.
Diệp Lăng Tiêu nói ông ta không bằng mình Ông ta không thể không thừa nhận.
Thậm chí, ông ta còn không có cả thời gian để thương tâm.
Trên một ngọn núi nhỏ vô danh.
Khương Vọng đã hôn mê ở đây thật lâu, bây giờ hắn co ro như trẻ con, vô tri vô giác.
Sương mù đen càng lúc càng nồng đậm, như một cái kén đen bọc lấy hắn.
Tuyệt vọng, phong bế, khốn đốn.
Nhưng trong cái kén đen vẫn lộ ra ánh sáng nhàn nhạt...
Ánh sáng kia tuy chỉ lập lòe như sắp tắt, nhưng vẫn cứ không tắt.
Trong ngọn núi nhỏ trống vắng dường như còn có tiếng cười văng vẫng.
Nhưng thi thoảng tiếng cười này lại bị tiếng kiếm reo đánh gãy.
Hắn nắm thật chặt Trường Tương Tư trong tay, thi thoảng sẽ bất chợt reo lên một tiếng chiến minh, dường như đang chống lại tiếng cười điên cuồng kia. Kiếm chủ vẫn còn đang hôn mê, đương nhiên kiếm minh không phải đối thủ.
Nhưng mỗi khi tiếng kiếm reo sắp bị đè xuống liền có tiếng Phật xướng vang lên.
Lắng nghe kỹ, thì ra là tiếng xướng Phạn âm.
Ông! AI Mễ! Nhạ! Hồng! Dát! Kháp! La!
Đây là vô úy bát tự chân ngôn của Phật tâm, có tên là Văn Thù Bát Tự Chú.
Chú này lai lịch phi phàm, có thể minh hiển trí tuệ, có thể xua đuổi phiền não.
Trong truyền thuyết Phật tông, Đại Trí Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát chính là người hầu bên trái cạnh Già Mưu Ni Phật, đại biểu Phật trí.
Bát tự chân ngôn này luân chuyển không ngớt, trợ giúp cho tranh chấp của tiếng kiếm reo và tiếng cười điên cuồng.
Khương Vọng vẫn nhắm chặt hai mắt, trông hắn vừa căng thẳng vừa đau khổ vô cùng, nhưng bờ môi lại hơi mấp máy, lẩm bẩm mấy lời bình thản lạnh lùng: "Lão lừa trọc, kéo dài đại sự của ta...
Ta sẽ giết ngươi sớm, diệt cả nhà ngươi"
Nội dung lời nói vô cùng ác độc, nhưng rất kiên nhẫn khống chế màn sương mù màu đen, như nhện giăng lưới, từng chút từng chút len vào gói kén đen, chậm chạp mà kiên quyết ăn mòn túc chủ.
Màu đen càng sâu, màu tối càng chìm, ngưng kết gợn sóng giữa ban ngày.
Giữa ba sợi ánh sáng nhàn nhạt, cái kén đen lại càng nhạt dần.
Nhưng ngay một khắc sau, dường như cảm nhận được biến cố nào đó, màn sương đen không cam lòng lăn lộn kịch liệt mấy lần mà vẫn không thể hoàn toàn chôn vùi được ánh sáng nhàn nhạt kia, thế là dừng phun trào.
"Đáng chết!"
Khương Vọng hai mắt nhắm chặt, đột nhiên hô lên.
Màn sương đen bình tĩnh trở lại, như có linh tính, chui toàn bộ vào trong thân thể hắn.
"Khương Vọng! Khương Vọng! Khương Vọng!"
"Tỉnh!
"Tỉnh!
Có âm thanh nào đó đang kêu gọi.
Rất quen thuộc.... rất nóng lòng?
Dường như âm thanh kia xuất phát từ nơi sâu nhất trong đây nước, châm chậm ung dung chui ra.
Thế là "đại hải" bắt đầu nhẹ nhàng lay động, "sóng biển" tự do xoay tròn.
Dường như vạn vật thế gian đều có thanh âm, trong lòng lại thư thả thoải mái trở lại.
Khương Vọng dần dần lấy lại tỉnh thân từ trong trạng thái hỗn độn nhưng vẫn si ngốc ngơ ngác. Dường như có rất nhiều chuyện quan trọng chồng chất trong lòng, nhưng không nghĩ thông gì hết.
Tâm ma của ta... Đổng A chết rồi... Khương Yểm đang hôn mê hay bị tiêu diệt... Thành Tân An... Trang Cao Tiện... Tỉnh lại, Khương Vọng tỉnh lại!... Làm sao thế? Ta làm sao thế này... Không đúng, có gì đó không đúng...
Một đống suy nghĩ hỗn loạn quấy với nhau thành một đống, nối từ chuyện này vòng sang chuyện khác.
Trong đầu hắn như muốn nổ đùng đùng.
Đầu đau như muốn nứt làm đôi, như có vô số cây đao cắt chém vào đó, như bị người ta dùng đục mà đục vào. Thân thể cũng cứng ngắc, mỗi một khớp nối đều khô cứng... Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa lập được liên hệ với kiếm của mình.
Phải, kiếm của ta. Hắn đang nghĩ vậy.
Đó là một thanh kiếm khí chém sắt như chém bùn.
Kiếm này tên là Trường Tương Tư, cả quá trình đản sinh đều chứa đựng cả yêu hận của hắn.
Nhờ có vỏ Thần Long Mộc giấu đi mũi nhọn, lấy hạt giống thần thông để ôn dưỡng.
Cho tới nay, đằng trước phía sau đều không thấy người, chỉ có kiếm trong tay.
Cho tới nay, vẫn là một mình một kiếm, độc hành.
Gặp núi mở núi, gặp sông chặn sông.
Mới trước đây không lâu, Trường Tương Tư đã chém được người mà hắn "tương tư" bấy lâu.
"Là... kiếm của ta."
Hắn nỉ non gọi, đường như tìm được ánh sáng nào đó, đã kiếm được một đầu mối nào đó.
Kiếm ý nhân đạo bắt đầu ngưng tụ.
Tất cả mọi đau khổ phức tạp này còn chưa kịp chém ra, hắn chợt nghe Khương Yểm nhắc.
"Không còn kịp rồi, mau phủ thêm Nặc Y đi, vận dụng thủ đoạn mà Doãn Quan để lại!" Khương Yểm hô lên.
Khương Vọng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì một cảm giác sợ hãi theo bản năng đã xông lên đầu, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nổ trung trong đầu hắn.
Hắn cùng Khương Yểm dùng chung cỗ thân thể này, cũng cùng hưởng nguy cơ sinh tử.
Khương Vọng bỗng nhiên ngồi dậy!
Hắn lập tức khôi phục lại sự khống chế thân thể này chỉ trong chớp mắt, gần như vô thức nặc y ra phủ lên người, kích phát thủ đoạn mà Doãn Quan để lại.
Mà ngay một khắc sau, một cái bóng bay thật nhanh gào thét qua không trung.
Áo choàng tóc đen, khí thế kinh người, ánh mắt đảo qua ngọn núi nhỏ mà không lưu lại.
Khương Vọng không nói gì.
Thấy cái bóng đen kia, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương!
Nếu để Đỗ Như Hối thấy hắn lúc này, như bây giờ, chắc chắn hắn không có hy vọng sống sót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad