Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 1245: Mãnh liệt (2)

Chương 1245: Mãnh liệt (2)
Không phải là nội bộ Điếu Hải Lâu không thể có đấu tranh, nhưng mà cũng phải khống chế cấp độ, ở cấp độ Hộ Tông trưởng lão như thế này thì đã là giới hạn rồi.
Liên quan đến Tĩnh Hải trưởng lão thì sẽ là quá mức.
Với tư cách là tầng cao nhất của Điếu Hải Lâu hiện tại, Sùng Quang chân nhân nhất định phải thể hiện thái độ của mình.
Ông khẽ liếc nhìn Hải Kinh Bình và Bích Châu bà bà, ánh mắt tuy không sắc bén nhưng cũng đã tỏ ra đầy đủ sự cảnh cáo: "Hôm nay là ngày diễn ra lễ Hải Tế, dù có làm gì hay nghĩ gì cũng phải phân rõ chủ thứ. Vấn đề giữa các ngươi, sau này nói tiếp."
Cho dù Hải Kinh Bình có bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể đè nén trước.
Còn đối với Bích Châu bà bà mà nói, mục đích duy nhất của phe bà ta là đánh đổ Hải Kinh Bình và chèn ép thế lực phe phái của trưởng lão thứ ba Từ Hướng Vấn. Mục đích duy nhất của cá nhân bà ta lại là nhân cơ hội cướp được những điều có ích cho bản thân mình. Về phần muốn lấy được lợi ích này từ trên người người nào, ngược lại sẽ tính sau.
Nếu Hải Kinh Bình và Khương Vọng giữ vững thận trọng khiến bà ta không thu được bằng chứng hối lộ, như vậy việc đánh bại Hải Kinh Bình ngay tại chỗ là điều không thể, và bà ta thậm chí còn phải chịu trách nhiệm về những lời vu oan đó. Nhưng mà nếu kéo đến sau Hải Tế, bà ta vẫn còn rất nhiều cách để giải quyết.
Lúc này, Sùng Quang chân nhân đứng ra ngăn cản, bà ta cũng tiện thể dừng lại.
"Xin tuân lệnh Chân Nhân" Bích Châu bà bà tỏ thái độ kính cẩn nghe theo, nhưng sau đó lại nói: "Chuyện của Hải trưởng lão có thể tạm không nói đến. Nhưng tên tiểu tặc quấy nhiễu đại điển Hải Tế này nhất định không được buông tha. Lão thân xin được bày tỏ thái độ một chút, quốc có kỳ pháp, tông có kỳ quy, đệ tử Trúc Bích Quỳnh của lão thân phạm tội không thể tha thứ, hình thần câu diệt (1) cũng là phải làm. Lão thân... tuyệt đối không nương tay! Với cả vấn đề này cũng là bản thân nàng nhận tội từ lâu, bằng chứng như núi, biện giải cũng không thể biện, làm sao có thể vì một tên mao đầu tiểu tử mà làm trễ nải thời gian Hải Tế được."
(1) Hình thần câu diệt: Thân thể và tỉnh thần đều mất.
"Nếu như chuyện này kêu oan, chuyện kia cũng kêu oan. Bốn mươi lăm tù binh lần lượt kêu xuống, thì đại điển Hải Tế của chúng ta có thể tiếp tục được nữa không?"
Cuối cùng, bà ta hành lễ Sùng Quang chân nhân Sùng Quang chân nhân: "Xin cho phép lão nhân ra tay, bắt giữ tên tiểu tặc này cho Điếu Hải Lâu, tự chứng minh lòng trung thành, rửa sạch bẩn thỉu trên người!"
Mắt thấy ở trên đài Thiên Nhai, thu hoạch trên người Hải Kinh Bình đã bị ngâm nước nóng, thế nên thu hoạch trên người Khương Vọng bà ta không muốn từ bỏ.
Mặc dù Khương Vọng đã thành công trong việc giết ngược Hải Tông Minh, nhưng không ai có thể nghĩ rằng hắn tự lực làm được điều đó. Dù sao sự chênh lệch giữa nhất cảnh Nội Phủ cùng tứ cảnh Ngoại Lâu ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tề quốc đương nhiên sẽ đề cao phong thái thiên kiêu của Khương Vọng, giết chết được kẻ thù mạnh vượt cấp. Phía Điếu Hải Lâu lại loan tin rộng rãi rằng, Tề quốc đã cử ra những cường giả để đi theo bảo vệ Khương Vọng sau khi biết rõ hành tung của Hải Tông Minh.
Bao gồm cả bản thân Bích Châu bà bà, bà ta cũng tuyệt đối tự tin có thể đối phó với Khương Vọng. Coi việc bắt Khương Vọng như lấy đồ trong túi nên mới nhiều lần yêu cầu đích thân ra tay, vì sợ người khác đòi chia lợi ích có được trên người Khương Vọng.
Được khen ngợi là thiên kiêu thì như thế nào, không phải là cũng không có đủ thời gian để trưởng thành, chỉ có thể bị người ta đùa giỡn trong tay. Chỉ có thể nằm bò trên mặt đất chờ đợi phán quyết sao!
Sùng Quang chân nhân từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn Khương Vọng và nói: "Khương Vọng, gọi là Khương Vọng đúng không? Hôm nay đã ôn ào đủ rồi, khiến cho bổn tọa tâm phiền ý loạn. Hiện tại ngươi lui xuống đi, ta sẽ không truy cứu tội làm loạn Hải Tế của ngươi."
Bích Châu bà bà nói đến dõng dạc, nhưng ông cũng không để ý đến. Hoặc cũng có thể là đang đánh một nhát vào người sau lưng Bích Châu bà bà, nhưng khả năng lớn hơn vẫn là ông lo lắng đến suy nghĩ của Dương Phụng và Kỳ Tiếu.
Trước đó bọn họ còn vừa mới lên tiếng ủng hộ điều Khương Vọng nói, nếu Điếu Hải Lâu ra tay đánh giết Khương Vọng, chẳng khác gì một cái tát vào mặt, bảo hai vị Chân Nhân này phải tự xử như thế nào?
Cho dù Điếu Hải Lâu có mạnh đến đâu, thì cũng không cần phải làm nhục hai Chân Nhân đương thời.
Mà chỉ cần để cho Khương Vọng câm miệng, không chỉ có thể chặn miệng của hai vị Chân Nhân đó, mà còn có thể nhanh chóng kết thúc sự việc.
Còn đối đãi sau khi kết thúc đại điển Hải Tế, ở đây là quần đảo gần biển, không phân trắng đen, đây không phải là chuyện do Điếu Hải Lâu định đoạt sao?
Nhưng cái đạo lý này, Khương Vọng cũng hiểu.
Bằng không thì vì cái gì mà hắn phải đợi đến tận hôm nay, khi tất cả các phe thế lực ở quần đảo gần biển tập hợp lại mới mở miệng lật lại bản án cho Trúc Bích Quỳnh chứ?
Bởi vì trước đó, hắn thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện!
Hắn muốn tìm người chuyển lời, nhưng cửa cũng không biết nên mổ ở hướng nào, huống chỉ là cố gắng lật lại bản án. Dù có tìm được bằng chứng như núi, cũng rất khó tạo nên gợn sóng nào.
Mà nếu đợi sau này, Trúc Bích Quỳnh cũng đã mất, bản án có lật được hay là không có còn quan trọng nữa hay không?
Không phải hắn cố ý lựa chọn hôm nay, mà là hôm nay quả thực là cơ hội duy nhất, là thời điểm tốt nhất.
"Chân Nhân, còn xin người minh giám." Khương Vọng cung kính, không mất lễ phép: "Chuyến đi ngày hôm nay của Khương Vọng không phải nóng nảy điên cuồng, càng không phải là quấy nhiễu đại điển Hải Tế, mà hoàn toàn ngược lại, ta là vì duy trì ý nghĩa thiêng liêng của đại điển Hải Tế"
Sùng Quang chân nhân nhìn hắn: "Xem ra hôm nay ngươi đã quyết tâm rồi."
Cảm giác bị áp bách từ một vị Chân Nhân mạnh mẽ như thế nào?
Mọi người có thể không biết nhưng đều có thể đoán được.
Nhưng mọi người cũng đồng thời nhìn thấy Khương Vọng vẫn đứng thẳng tắp sống lưng như cũ.
Hắn vẫn nghiêm chỉnh thản nhiên đối diện với Sùng Quang chân nhân: "Không phải là tim rắn như thép, mà là thân hướng chính nghĩa. Khương Vọng tuy không tài giỏi nhưng mà cũng không nõ làm anh linh (1) hổ thẹn!"
(1) Anh linh: Linh hồn của bậc anh hùng Bích Châu bà bà ở một bên khó chịu nói: "Chân Nhân tôn quý biết bao, tại sao lại phải lãng phí nước miếng trên người tên trộm như ngươi? Chỉ bằng để lão thân đến..."
Bà ta nói tới nói lui, vẫn nhất định là muốn ở vào tu vi để đối phó với Khương Vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad