Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2132: Cộng tế (2)

Chương 2132: Cộng tế (2)
Trong điện không người nói chuyện, cũng không có thanh âm gì khác.
Điều này làm cho tiếng bước chân rất nhẹ của Hoàng hậu, lộ ra vẻ nặng nề.
Khương Vô Ưu âm thầm nhường ra vị trí nơi đây, cũng không nói thêm gì, đi thẳng tới cạnh Khương Vọng, thế nhưng cũng không ngồi xuống ngay. Chỉ nhìn chiếc ghế mà Hà Chân vừa ngồi qua.
Khương Vọng phản ứng lại, vội vã đứng dậy, đổi chiếc ghế đó thành một chiếc ghế bên cạnh.
Lúc này Khương Vô Ưu mới phất áo ngồi xuống, thế nhưng vẫn chưa từng nói thêm lời nào.
Vị trí mà Khương Vọng đang ngồi, là vị trí phía ngoài nhất trong linh đường. Từ nơi này nhìn ra, có thể thấy được Phùng Cố đang ngồi quỳ chân bên ngoài điện... ông ta càng ngày càng già nua, làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Khương Vọng cũng không thể nhìn chằm chằm Phùng Cố, cũng không tiện nói chuyện với Khương Vô Ưu, đương nhiên càng không thể nhìn chằm chằm Thái tử phi, đành phải đưa ánh mắt nhìn về phía linh cữu.
Dù là nhân vật huy hoàng xán lạn tới mức nào đi chăng nữa, dù là linh cữu hoa mỹ tinh xảo như thế nào, thế nhưng dưới sự tử vong vĩnh hằng này, đều không chút gợn sóng nào xuất hiện.
Tay của Hoàng hậu, đặt lên phần rìa linh cữu.
Mà giọng nói của bà ta, mang theo sự đau thương: "Thập Nhất, con chịu khổ rồi. Từ nhỏ cơ thể của con đã không tốt, thật vất vả mới sống tới tuổi này, lại... mẫu hậu không thể săn sóc tốt cho con, thật sự là hổ thẹn."
Thái tử phi Tống Ninh Nhi đỡ lấy bà ta, dịu dàng khuyên lơn: "Mẫu hậu xin nén bi thương. Thập Nhất đệ trên trời có linh, chắc hẳn cũng không muốn thấy người đau lòng đâu."
Thái tử lại đi tới một bên khác của linh cữu, đi tới cạnh người Khương Vô Dung.
Khương Vô Dung đang định đứng dậy tránh người đi, lại bị y đưa tay đè xuống.
Y ngồi xổm xuống bên người Khương Vô Dung, một tay đặt lên vai hắn ta, một tay nắm chặt tay hắn ta: "Không cần, đệ mất từ huynh, ta mất hiền đệ, chúng ta..."
Giọng nói nghẹn ngào, khó mà nói tiếp. Chỉ là bàn tay cầm tay Khương Vô Dung, lại chặt hơn.
Khương Vô Dung cũng chỉ kêu một tiếng "huynh trưởng", rồi lã chã rơi lệ.
Trên mặt đất cũng không có bồ đoàn hay chiếu rơm để cho ngồi quỳ, cho nên bọn họ đã quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo.
Mà người nằm trong linh cữu, lại mãi mãi không nghe được tiếng khóc, không nhìn thấy nước mắt nữa.
Vào lúc này, ba nhân vật cao tầng là Tào Giai, Tu Viễn, Trần Phù cũng cùng nhau đi tới.
Bọn họ cũng không nhiều lời, theo quy định hành lễ với Hoàng hậu và Thái tử, rồi đi tới trước bàn dâng hương.
Hoàng hậu để bọn họ ngồi trước, bọn họ cũng tự tìm chỗ ngồi.
Khương Vô Ưu ngồi sát bên Khương Vọng, đã là làm rối loạn thứ tự, cho nên bọn họ lựa chọn chỗ ngồi cũng rất tùy ý.
Trần Phù là một người nhìn đã cảm thấy rất có trí tuệ, ánh mắt thâm thúy, tóc mai điểm sương, sau khi dâng hương thì lựa chọn một vị trí ngồi phía sau lưng Thái tử.
Tu Viễn gồm cả hai loại khí chất nhã nhặn cùng sắc bén, im lặng tìm ghế ngồi bên dãy ghế Khương Vọng đang ngồi.
Trong số cao tầng quân chính của Lâm Tri, có lẽ những người khác có thể không tới, thế nhưng ông lại không thể không tới. Dù sao Khương Vô Khí - người đang nằm trong linh cữu đã tẩy sạch hiềm nghi giúp ông.
Tào Giai vẫn có bộ dáng tiều tụy, im lặng không nói gì mà ngồi cạnh Trần Phù.
Trong ba người này, Khương Vọng chỉ quen thuộc mỗi Tào Giai. Đã từng gặp Trần Phù vài lần, còn Tu Viễn vẫn là lần đầu gặp mặt.
Đối với ánh mắt thăm hỏi của Khương Vọng, ba vị đại nhân vật này cũng biểu hiện rất hòa thuận. Đối với mâu thuẫn nhỏ giữa Hoàng hậu Đại Tề cùng với Cung chủ Anh Hoa Cung thì đều làm như không thấy.
"Sinh tại mùa đông, sau khi chết toàn thành tuyết trắng."
Một tiếng vịnh ngâm, vang tại ngoài điện.
Cửu hoàng tử Khương Vô Tà của Đại Tề, bước vào trong linh đường trogn bầu không khí như vậy.
Hắn ta nhìn về phía linh cữu đặt trong điện, thở dài nói: "Ngay cả có Chân Nhân chôn cùng, Thần Lâm đổ máu, lại làm sao có thể xứng với Khương Vô Khí đệ đây?"
Khương Vô Tà ngày hôm nay, mặc một bộ áo tang, tóc dài được mộc trâm buộc lên, loại khí chất tà dị phóng đãng của hắn ta lại thu hồi rất nhiều.
Hắn ta đi tới trước linh cữu, đưa một khối bạch ngọc hình giọt nước bỏ vào trong linh cữu, dán vào bàn chân của Khương Vô Khí.
Sau đó mới hành lễ với Hoàng hậu bên kia linh cữu: "Mẫu hậu xin nén bi thương, đừng để tâm thần hao tổn quá độ."
"Ngây thơ..." Hoàng hậu nhìn vị hoàng tử có dung mạo vô cùng xuất sắc này, hiền lành nói: "Con đưa cái gì cho Vô Khí đó?"
"Ngọc An Hồn." Khương Vô Tà nói nhỏ: "Tuy rằng đã biết không có tác dụng gì... thế nhưng ít nhất cũng có một gửi gắm."
Ngọc An Hồn là bảo vật thích hợp tu luyện thần hồn, Khương Vô Tà cũng không biết tìm được từ đâu, lại tiện tay làm thành vật bồi táng cho Khương Vô Khí, không thể không nói là tình thâm.
Đến tận đây, tất cả hoàng tử có tư cách tranh chí tôn, đều đi tới nơi đây.
Cộng tế Khương Vô Khí.
Đương kim Thiên tử tổng cộng có chín nữ mười bảy nam, ngoài mấy vị hoàng tử hoàng nữ nhỏ tuổi ra, mấy người khác đều chủ động hoặc bị động rời xa Lâm Tri.
Ngay cả lần này khi Khương Vô Khí qua đời, cũng đều cúng tế từ xa là được, không được triệu hồi về kinh đô.
Trong quá khứ dài dằng dặc, bốn vị cung chủ Trường Lạc, Hoa Anh, Dưỡng Tâm, Trường Sinh đều đã chứng minh năng lực của bản thân mình, đã là tồn tại rất xuất sắc trong các hoàng tử hoàng nữ.
Thiên tử nguyện ý cho con cái xuất sắc có thêm cơ hội, thế nhưng tài nguyên của Đại Tề cũng không phải vô hạn, không thể lãng phí quá nhiều trong vụ tranh chí tôn. Bên ngoài Trường Lạc Cung, xây thêm Hoa Anh, Dưỡng Tâm, Trường Sinh Cung, vốn là đã hoàn thành vòng lựa chọn đầu tiên, người thừa kế sẽ là một trong bốn vị cung chủ này.
Các hoàng tử hoàng nữ khác đều rời xa Lâm Tri, chính là vì phòng ngừa khả năng những kẻ tầm thường tiêu hao tài nguyên quốc gia.
Dù là mọi người mang theo loại tình cảm nào.
Từ góc độ hiện thực mà nói, Khương Vô Khí đã chết đi, hắn ta để lại tài sản chính trị vô cùng lớn, hẳn nên đi con đường nào, đây là vấn đề mà toàn bộ Tề quốc đều cần chú ý.
Thái tử Khương Vô Hoa, Cung chủ Hoa Anh Cung Khương Vô Ưu, Cung chủ Dưỡng Tâm Cung Khương Vô Tà đều không thể thư giãn được.
Thậm chí cho dù là hoàng tử Thập Tứ Khương Vô Dung thoạt nhìn như không chút hi vọng nào, dưới tình huống các huynh đệ tỷ muội khác đều rời xa kinh thành, nghĩ mọi cách để ở lại Lâm Tri như sinh bệnh, gặp sự cố khi tu hành, chăm sóc mẫu thân bị bệnh,... đương nhiên cũng không phải chỉ vì có thể kịp thời khóc lóc trước linh cữu của Khương Vô Khí một trận.
Nói thật thì Khương Vô Dung cũng không ngu xuẩn, thấy rất rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad