Xích Tâm Tuần Thiên (Bản dịch Tiên Vực)

Chương 2813 - Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (4)



Chương 2813 - Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (4)




Chương 2813: Đã từng tuổi trẻ áo xuân mỏng (4)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đang lúc nói chuyện, mây tầng đẩy ra, từng tòa ốc xá được che đậy trong non xanh nước biếc, sử dụng một loại tư thái khiến giác quan người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu, xuất hiện tại bên trong tầm mắt.
Giống như là kéo người ta vào trong tranh sơn thủy, giống như phong cảnh trong tranh từng bước xuất hiện trong hiện thực.
Cái gọi là Minh Tâm Xá, minh tâm kiến tính, nhi hậu năng an dã (1).
(1) Làm sáng tỏ lòng mình mới có thể an lòng người khác.
"Khương đại nhân!" Một giọng nói xen lẫn vẻ vui mừng vang lên.
Thiên kiêu Dung quốc, Lâm Tiện, tay cầm sài đao, từ trên một tảng đá bay vọt xuống, ước chừng là vừa rồi còn đang luyện đao, nên trên người có một cỗ lăng lệ vẫn chưa tán đi hết, có điều trên mặt hắn lúc này lại là vẻ kích động mà thân thiết: "Ngài quả nhiên đến rồi!"
Gặp được Lâm Tiện vào lúc này, Khương Vọng cũng có chút vui vẻ: "Lâm huynh đệ đang chờ ta sao?"
"Nghe nói hôm nay ngài đến, từ sáng hắn đã chờ rồi!"
Phía sau đá xanh, có một bàn tay uể oải giơ lên.
Thiên kiêu Dặc quốc Lận Kiếp khẽ chống, duyên dáng xoay người, rơi vào trước mặt Khương Vọng, nửa quỳ dưới đất, thuận thế chào một cái, nhếch miệng cười nói: "Đương nhiên, mạt tướng là tối qua đã ngủ ở đây!"

Trong chiến tranh phạt Hạ, Lận Kiếp cũng ở tại chiến trường Đông tuyến. Có điều, dựa theo nguyên tắc trứng gà không thể để cùng một giỏ, từ đầu đến cuối hắn ta đều tác chiến trong bản bộ của Thống soái Đông tuyến Tạ Hoài An, còn người lĩnh quân bên ngoài của Dặc quốc là Đại tướng Diêm Pha.
Tựa như việc Lâm Tiện cũng không ở cùng một chỗ với Âu Dương Vĩnh vậy.
Những nước nhỏ thế này, không thể thừa nhận được phong hiểm quốc trụ cùng thiên kiêu có khả năng tử chiến cùng lúc.
Đối mặt với Võ An Hầu giết ra từ chiến trường Đông tuyến, một tiếng "mạt tướng" này của Lận Kiếp cũng có thể hiểu thông, mặc dù bọn họ cũng chưa từng kề vai chiến đấu qua.
Dù Khương Vọng không cho Lận Kiếp mặt mũi, cũng phải nể mặt Diêm Pha. Dù không nể mặt Diêm Pha, cũng phải cho hai vò rượu Lộc minh kia thể diện.
Nên, nghe vậy hắn chỉ cười ha hả: "Về sau đều là đồng môn, học hỏi lẫn nhau mới là khẩn yếu. Hai vị, nhờ dẫn đường cho kẻ dến sau này, để ta xem thử ta ở nơi nào?"
Đám người Yến Phủ, Lý Long Xuyên đã tiến vào học cung từ mấy ngày trước, Trọng Huyền Thắng thì hôm qua mới xử lý xong việc của Đắc Thắng doanh, sau đó, sáng sớm nay bị Bác Vọng Hầu gọi vào phủ, rồi cũng không biết thế nào, liền cùng Trọng Huyền Tuân tiến vào học cung.
Khương Vọng cố ý đợi Liêm Tước từ thành Nam Dao tới, cho nên mới chậm trẽ nhiều thời gian như vậy.
Diện tích mà Tắc Hạ Học Cung chiếm, vượt xa biểu hiện của nó trên bản đồ. Chỉ vẻn vẹn những gì Khương Vọng nhìn thấy trên đoạn đường đi tới này, đã đủ biết không thể nhỏ hơn một tòa thành vực, đó là còn chưa kể đây chưa phải là tất cả, chưa chạm đến cuối cùng.
Minh Tâm Xá là một khu kiến trúc ở giữa một mảnh non xanh nước biếc, phòng ốc vừa mộc mạc vừa hào phóng, phong cách vô cùng thống nhất.
Cả hai người cũng không kén chọn, tùy ý chọn phòng cho mình rồi tiến vào ở.
Nhà gỗ được dựng dọc theo dòng suối nhỏ.
Tiếng nước thanh thúy chạm vào đá trắng mang đến những tiếng vang nhẹ nhàng thoải mái.
Lâm Tiện cùng Lận Kiếp cũng không quá dính Khương Vọng, thân thiện biểu đạt tâm ý xong cũng rời khỏi.
Sau khi dẫn Khương Vọng đi chọn phòng, thì cũng riêng phần mình đi học tiếp. Nói thế nào thì hai người họ cũng là thiên kiêu một nước, cái gì là căn bản, trong lòng bọn họ đều nắm chắc.
Nói là chờ Khương Vọng nhưng cũng sẽ không làm chậm trễ việc tu hành của mình. Trước một khắc khi Khương Vọng đến, Lâm Tiện còn đang luyện đao kia mà.
Khương Vọng cùng Liêm Tước vừa vào học cung, nên tới ngày thứ hai mới lên lớp.
Bình thường, bọn họ đều tự làm chuyện của mình cũng khó có thời gian trò chuyện với nhau.
"Từ sau khi ngươi trả lại mệnh bài, khoảng thời gian này, ta tu hành vô cùng thuận lợi."
Bên cạnh suối nước, hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một lò lửa nhỏ tinh xảo, bên trên có một bầu rượu. Giữa những ngọn lửa đang nhảy múa, Liêm Tước cười nói: "Ta sắp gõ mở ngũ phủ, hơn nữa, ta cũng cảm giác được có thể thu hoạch được hạt giống thần thông!"
Ban đầu, khi còn ở trong bí cảnh Thiên Phủ, Liêm Tước cũng không tiến vào được tháp Thông Thiên. Hắn ta cũng là người duy nhất chưa thể khóa chặt hạt giống thần thông trong số những người sống sót bước ra bí cảnh.
Nói đến thì, hắn còn đẩy ra Thiên Địa Môn, thành tựu Đằng Long Cảnh trước Khương Vọng. Lúc trước còn tập trung tinh thần định cho Khương Vọng nếm thử Đằng Long thiết quyền. Bây giờ, Khương Vọng đã thành tựu Thần lâm, hắn vẫn đang rèn luyện ở Nội Phủ Cảnh.
Từ nhất phủ đến tứ phủ, vẫn chưa thể lấy được thần thông.
Nhưng hắn ta vẫn không hề nhụt chí, vẫn luôn âm thầm, bước từng bước một về phía trước, dốc lòng rèn luyện đạo thuật ở mỗi phủ, chuyên chú nghiên cứu thuật Đúc Binh. Hắn ta biết rất rõ, không phải ai cũng đều có thiên phú như Khương Vòng.
Nếu không sao lại gọi là "thiên kiêu", dựa vào đâu mà xưng "tuyệt thế".
Hắn ta cũng biết, ngoại trừ thiên phú và thể ngộ, không phải ai cũng có thể cố gắng được như Khương Vọng.
Lúc hắn ta đúc binh cũng như say như si, quá chú tâm vào luyện chế. Trong tu hành, Khương Vọng cũng thời thời khắc khắc như thế, tự hạn chế bản thân đến mức gần như tự ngược.
Thân ở hồng trần, vạn sự dây dưa, ai có thể nhất quán như một cả ngày lẫn đêm chứ?
Đồng hành cùng thiên kiêu, thấy nhất kỵ tuyệt trần, rất dễ dàng làm cho lòng người sa sút tinh thần.
Nhưng Liêm Tước lại rất thản nhiên. Trên con đường nhân sinh cảu mình, hắn ta cũng chưa từng dừng lại. Bản thân hắn ta có mục tiêu, cũng đang thực hiện từng bước một.
Khi vừa biết Khương Vọng, tính cách của hắn ta còn có phần vội vàng, xao đọng thậm chí có thể xưng là dữ tợn, có thể chết chứ không chịu nhục.
Thừ khi bị gia lão Liêm thị làm tổn thương thấu tâm, quyết ý gánh tương lai của Liêm thị lên lưng, trong vòng một đêm hắn ta trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Khương Vọng cũng thực lòng vui mừng cho hắn ta: "Ta chưa từng hoài nghi năng lực của ngươi, có điều sau khi gặt hái được thần thông, cơ hội thành tựu Thần Lam cũng sẽ lớn hơn một chút! Ngươi đừng nóng vội, cần phải dùng trạng thái trọn vẹn nhất đi hái thần thông, dùng cái này thu hoạch được kết quả phù hợp nhất."
"Đề nghị của Võ An Hầu, ta nhất định nhớ kỹ!" Liêm Tước cũng cười, lại nói: "Trước kia ta có rất nhiều ý nghĩ trong luyện khí nhưng vì tu vi cản trở nên chưa thể thực hiện. Đợi sau khi ta Thần Lâm sẽ giúp ngươi luyện lại Trường Tương Tư."
Trong vỏ Thần Long Mộc, Trường Tương Tư réo vang.
"Ha ha ha ha." Khương Vọng nở nụ cười: "Xem ra nó không đồng ý."



Bạn cần đăng nhập để bình luận

Tea

Cấp 7

1 tuần trước

sao khúc sau chương 2200 bị mất chương tùm lum vậy ad